Chereads / Tình đắng / Chapter 256 - Chương 256: Nói em yêu anh (3)

Chapter 256 - Chương 256: Nói em yêu anh (3)

Lý Hân Như nói xong thanh toán tiền rồi kéo An Noãn vào thang máy.

"Chị An Noãn, chị biết không, cả cái trung tâm mua sắm này đều là của anh ấy, quán cà phê vừa nãy cũng là của anh ấy. Anh ấy thích uống cà phê, quán cà phê đó là do anh ấy đích thân quản lý. Lúc em còn chưa ở bên anh ấy, mỗi lần tới Bắc Kinh, không có nơi nào để đi em lại tới quán cà phê này, vì có lúc có thể nhìn thấy bóng dáng của anh ấy ở đây. Anh ấy cũng giống em, đều là người cô độc, không có bạn bè, có lúc nhìn thấy bộ mặt lạnh như băng của anh ấy, em vô cùng hi vọng có thể dùng bản thân mình sưởi ấm cho anh ấy, để anh ấy không còn cô đơn nữa."

 Mạc Trọng Huy thật hạnh phúc vì được một cô gái yêu mình sâu đậm như vậy.

 Lý Hân Như giống như được tiếp thêm sức mạnh, dẫn theo An Noãn qua lại không ngừng giữa các gian hàng hóa, chỉ cần là thứ cô nhìn trúng, không cần xem giá, trực tiếp quẹt thẻ. Ban đầu An Noãn còn giúp xách đồ, sau đó thì cô dứt khoát điền địa chỉ, trực tiếp gửi hàng về.

Mới một lúc thôi, mấy trăm vạn lại đã không cánh mà bay, An Noãn có chút xót xa.

Cô làm việc cật lực một năm, tiền lương cả năm cũng không nhiều như vậy. Có một số người thậm chí phấn đấu cả một đời cũng không kiếm được nhiều tiền đến thế. Có người nói không ai giàu ba họ không ai khó ba đời, nhưng An Noãn lại cảm thấy đã giàu có thì sẽ càng ngày càng giàu có. Lý Hân Như là thiên kim của đại gia hàng đầu Hồng Kông, môn đăng hộ đối với nhà cô ấy cũng chỉ có Mạc Trọng Huy mà thôi, liên kết mạnh mẽ, giàu lại thêm giàu.

"Chị An Noãn, em muốn mua cho anh ấy hai cái áo sơ mi, em thấy anh ấy có một cái áo sơ mi màu lam nhạt, cứ mặc mãi sắp rách cả rồi. Về chuyện ăn mặc, anh ấy chẳng để ý chút nào cả."

Tuy Lý Hân Như giận hắn, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng cho hắn. Thứ tình yêu thuần túy này khiến An Noãn có chút ngưỡng mộ.

Lý Hân Như kéo An Noãn vào một cửa hàng thời trang nam, "Chị An Noãn, chị biết không, em rất thích anh ấy như vậy, em quen biết một vài người đàn ông, có chút tiền, vì muốn thể hiện rõ bản thân giàu có mà đặt may âu phục sơ mi ở Paris, đến cả cúc áo sơ mi cũng nạm đá quý, nạm ngọc, em ghét nhất loại người này, cảm giác họ mặc tất cả tài sản của mình lên người vậy."

Điểm này An Noãn lại không tán đồng, mỗi người đều có sự chú trọng của riêng mình, Lâm Dịch Xuyên thích mặc áo sơ mi âu phục được đặt thiết kế, không phải là vì thể hiện mình giàu, mà anh ấy nói phải mặc vừa người và thoải mái.

 "Chị An Noãn, chị xem giúp em đi, em chưa mua quần áo cho đàn ông bao giờ, em cũng không biết anh ấy mặc cỡ nào nữa."

 An Noãn quanh quẩn một vòng trong cửa hàng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chiếc áo sơ mi màu đen trong góc, tưởng tượng hình dáng Mạc Trọng Huy mặc lên, nhất định sẽ đánh bại tất cả người mẫu.

 Nhân viên bán hàng cười nói, "Cô đây thật là có mắt nhìn, chiếc áo này là phiên bản giới hạn, cả Bắc Kinh chỉ có hai cái, rất tiếc là chiếc áo này chúng tôi đã có người đặt trước mất rồi."

 Con người có lẽ chính là như vậy, càng là thứ không có được, lại càng dùng trăm phương ngàn kế để đoạt lấy.

 Lý Hân Như nghiêm túc nói, "Tôi đồng ý trả giá gấp đôi, cô bán cho tôi được không?"

 Nhân viên bán hàng rõ ràng là do dự một lúc, rồi lập tức cười nói, "Như vậy đi, để tôi giúp cô gọi điện hỏi lại vị khách lúc sáng xem có đồng ý nhường lại chiếc áo sơ mi này không."

 Cô ấy nói rồi chạy đi gọi điện thoại, có thể kiếm được số tiền gấp đôi, kẻ ngốc mới không thấy vui. Hơn nữa quần áo của cửa hàng này giá cả vô cùng đắt đỏ.

 Nhân viên bán hàng nói chuyện với đối phương một lát, sau đó gác điện thoại, rất ngại ngùng bước qua nói, "Thật sự xin lỗi, vị khách lúc sáng không chịu nhường lại, cô ấy nói cô ấy đang ở gần đây, lập tức tới lấy luôn, hay là các cô đích thân nói chuyện với cô ấy xem sao?"

 "Hân Như, bỏ đi, một chiếc áo sơ mi thôi mà, chúng ta đi đến cửa hàng khác xem xem."

 Lý Hân Như thật sự rất bướng bỉnh, rất hào khí nói, "Chúng ta đợi thêm lát nữa, trả giá tiền gấp ba, em không tin là cô ấy không chịu bán."

 "Ngài Mạc mặc lên cũng chưa chắc đã đẹp, hay là thôi đi, không đáng đâu."

 "Không được, anh ấy mặc gì cũng đều đẹp, em cũng nhìn trúng cái này rồi, hôm nay em nhất định phải mua được cái áo này."

 Không bao lâu, đối phương đã đến, hai cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời thượng, nhìn có vẻ không phải là người dễ nói chuyện.

 An Noãn không muốn kiếm chuyện, kéo Lý Hân Như rời đi, cô gái này còn không chịu đi.

 Cô đi thẳng tới cạnh hai cô gái kia, hỏi rất khách sáo, "Cô à, tôi nhìn trúng cái áo sơ mi các cô muốn mua, tôi nghĩ bạn trai tôi nhất định sẽ rất thích, có thể xin các cô nhường lại cho tôi không, tôi tình nguyện trả giá tiền gấp ba."

 Một trong hai cô gái hừ nhẹ mũi, "Giá tiền gấp ba? Trông tôi có vẻ thiếu tiền lắm à?"

 "Tôi không phải có ý đó, chỉ là tôi rất thích chiếc áo sơ mi này, các cô làm ơn nhường cho tôi đi."

 Suy cho cùng, Lý Hân Như vẫn còn trẻ tuổi, quá ngây thơ, không mảy may nhìn ra vẻ mặt chán ghét của người khác.

 "Cô này, cô đừng tưởng là có vài đồng tiền thối mà muốn thể hiện, mẹ kiếp tôi không thuận mắt nhất là loại người giống như cô đó, bề ngoài nhìn có vẻ thuần khiết động lòng người, nhưng cởi bỏ mặt nạ thì chẳng khác gì hồ ly tinh không biết xấu hổ, cầm tiền của kim chủ ra bên ngoài rêu rao khắp nơi, hận không thể để cả thế giới đều biết cô là hồ ly tinh sao?"

 Lý Hân Như bị mắng tới sững sờ.

 An Noãn không nhìn nổi, tiến lên phía trước, chắn trước mặt Lý Hân Như, lạnh lùng nói, "Xin cô nói năng tôn trọng một chút, không chịu nhường quần áo thì thôi, không ai ép cô, đừng có dùng lời nói để làm nhục người khác."

 Cô gái kia nhìn An Noãn, khẽ híp hai mắt lại, "Thì ra là cô, đúng là loại tiểu tam, loại phụ nữ phá hoại hạnh phúc của người khác giống như cô, chết rồi cũng sẽ xuống địa ngục thôi."

 An Noãn nghe không hiểu cô ta nói gì, Lý Hân Như liền kéo tay cô rời đi, "Chị An Noãn, chúng ta đi thôi, chúng tôi không cần cái áo này nữa."

 Bọn họ vừa đi được vài bước, An Noãn đã bị người phía sau túm tóc lôi lại.

 "Này, sao cô lại đánh người vậy hả!"

 Lý Hân Như kéo mạnh cô ra.

 Cô gái kia cứ như bị điên vậy, giáng một trận mưa đấm đá xuống người An Noãn.

 Lý Hân Như bị dọa lập tức đi gọi điện thoại, gọi cho Mạc Trọng Huy, hắn không nghe máy, cô lại gọi cho trợ lý Trương, may mà trợ lý Trương đã bắt máy.

 "Tôi và chị An Noãn đang đi dạo phố, chị An Noãn bị người ta đánh."

 An Noãn thấy mình đúng là xui xẻo tận mạng rồi, gặp đúng kẻ điên.

 Lúc này đã có người kéo cô gái điên đó ra, người tới hóng chuyện vây quanh cũng càng lúc càng đông.

 Cô gái như bị điên đó liên tục mắng chửi An Noãn, "Tôi chưa có chồng, nhưng tôi căm ghét tất cả bọn bồ nhí các cô, loại con gái như các cô tưởng mình có chút nhan sắc, dụ dỗ đàn ông. Các cô tưởng rằng các cô có thể trở thành vợ chính thức chắc? Nằm mơ đi! Một người đàn ông có địa vị, có thể đứng chung với anh ta, vĩnh viễn phải là cô gái môn đăng hộ đối với bọn họ."

 Hình như cô gái này gặp phải cú sốc rất lớn trong chuyện tình cảm, An Noãn đột nhiên có chút thông cảm với cô ta. Nhưng da đầu còn đang tê dại, vô cùng đau đớn, vừa nãy cô bị cô ta túm tóc lôi lại.

 Lý Hân Như đứng bên cạnh An Noãn, bị dọa sợ phát khóc.

 An Noãn không ngờ Mạc Trọng Huy lại chạy đến nhanh như vậy, trong đám đông, hắn vẫn là một hình bóng rực rỡ đẹp đẽ nhất.

 Đám đông đang vây kín rất tự nhiên nhường đường cho hắn, Lý Hân Như vừa nhìn thấy hắn, liền lao tới ôm chặt lấy eo hắn.

 "Huy, cô gái này bị điên rồi, em sợ lắm!"