Cả bữa ăn sau đó, Thẩm Diệc Minh không ngừng gắp thức ăn, rót đồ uống cho An Noãn. Lưu Uy nhìn thấy cả, trong lòng ông ta không khỏi run rẩy. Ông ta làm việc từ trước đến giờ cẩn thận từng li từng tí, sao lại vô tình đắc tội tiểu công chúa này rồi? Trách chỉ trách nhà họ Thẩm quá ẩn mình, cô gái này cũng che giấu quá kĩ. Nếu không, biết cô là cháu gái của đại Boss, cho dù ông ta có một vạn cái lá gan cũng không dám giao hạng mục thiết kế kia cho cháu gái mình.
Ăn xong bữa cơm, Thẩm Diệc Minh đích thân đưa An Noãn trở về khách sạn. Ở trên xe, Thẩm Diệc Minh lại bắt đầu oán trách, "Cũng có phải không có nhà đâu, ở nhà mình không ở, sao cứ phải ở khách sạn chứ?"
An Noãn cười, nghiêm túc nói, "Bác, cháu muốn xin bác một chuyện."
"Con bé ngốc này, có chuyện gì cứ nói đi."
An Noãn cắn môi, nói từng câu từng chữ, "Chuyện cháu là cháu gái của bác, có thể đừng để cho người khác biết nữa không?"
Thẩm Diệc Minh khẽ cau mày, "Cháu đang trách cách làm hôm nay của bác à?"
An Noãn lắc đầu, "Cháu biết là bác đang bảo vệ cháu, cháu cảm thấy được bác thương yêu rất hạnh phúc, nhưng người nhà là người nhà, sự nghiệp là sự nghiệp, cháu không muốn chập làm một. Mong bác tin tưởng cháu, cháu có thể làm rất tốt ở phương diện sự nghiệp."
Đứa nhỏ này quá ngây thơ rồi.
Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài, nắm chặt tay cô nói, "Được, sau này bác không nhúng tay vào chuyện làm ăn của cháu nữa, nhưng bác cũng không thể để cho cháu bị tủi thân được."
Đến khách sạn, Thẩm Diệc Minh bịn rịn ôm lấy cô.
"An Noãn, hôm nào có thời gian thì nói với bác, bác đưa cháu về nhà."
***
Nằm ở trên giường, An Noãn cứ suy nghĩ mãi, trở về nhà họ Thẩm có ý nghĩa thế nào, có nghĩa là thân phận địa vị chuyển biến lớn, có lẽ cũng sẽ không còn ai cầm chi phiếu một trăm vạn đập lên mặt cô, chê cô là dân thường nhỏ bé nữa.
Nghĩ đến tất cả những gì ba Mạc Trọng Huy đã làm với cô, An Noãn cong môi lên tự giễu.
An Noãn mất ngủ cả đêm, ngày hôm sau cô tỉnh dậy hơi muộn, bị một cuộc điện thoại của Hứa Vĩ Thần đánh thức.
Người ở bên đầu điện thoại bên kia vô cùng kích động nói với cô, "An Noãn, tôi vừa mới đến chính phủ thành phố họp, cái hạng mục thư viện đó đã bước đầu quyết định giao cho công ty JM chúng ta rồi. Không biết có chuyện gì, thái độ của Lưu Uy đối với tôi lại thay đổi một trăm tám mươi độ, vô cùng khách sáo."
An Noãn mơ mơ màng màng nói, "Vậy có phải có nghĩa là khoảng thời gian tiếp theo sẽ rất bận rộn đúng không?"
Hứa Vĩ Thần ở đầu bên kia cười gian, "Đúng là như vậy, có điều tôi sẽ phái nhiều người cho cô, tôi cũng sẽ đích thân hỗ trợ, yên tâm đi, không dám để phu nhân chủ tịch tương lai mệt chết đâu."
"Hứa Vĩ Thần, anh đừng lẻo mép nữa, thật đáng ghét."
Đầu kia hình như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nghiêm túc hỏi, "An Noãn, tôi nghĩ mãi vẫn cảm thấy không đúng, còn chưa bắt đầu gọi thầu, lãnh đạo lại đột nhiên tìm tôi qua muốn giao hạng mục này cho chúng ta, thái độ còn tốt đến nỗi làm cho người khác sinh nghi. Cô thành thật nói xem, có phải cô lén đi tìm Mạc Trọng Huy không, có phải là Mạc Trọng Huy ra mặt không?"
"Tôi không đi tìm anh ta."
"An Noãn, tốt nhất là như vậy, nếu không cô cứ chờ lão Lâm tới đánh cô đi."
Người này trở mặt còn thời nhanh hơn thời tiết thay đổi, cô tức giận cúp điện thoại.
Mấy ngày sau, Hứa Vĩ Thần đều không để ý đến cô. Cho đến lúc lấy được hạng mục kia, đám người công ty liền nhao nhao lên muốn chúc mừng.
Hứa Vĩ Thần thần bí đi tới trước mặt cô, nghiêm túc hỏi, "Cô thật sự không đi tìm Mạc Trọng Huy à?"
An Noãn tức giận, "Anh ta là gì của tôi, tại sao tôi phải đi tìm anh ta?"
"Được được được, không có thì tốt, đi, tối nay phải chúc mừng một chút, bắt đầu từ ngày mai, cô phải bận rộn rồi."
An Noãn ngồi trên xe Hứa Vĩ Thần đi đến quán bar, trên đường, anh ta thuận miệng hỏi, "Gần đây cô có liên lạc với lão Lâm không?"
An Noãn cảm thấy buồn cười, không vui nói, "Hứa Vĩ Thần, anh đang hỏi cái gì thế hả? Tôi và Lâm Dịch Xuyên đang yêu nhau đó."
"Vậy thì tốt, nghe nói gần đây lão Lâm gặp chút phiền phức."
An Noãn ngẩn ra, "Phiền phức gì?"
Nghe Hứa Vĩ Thần nói như vậy, An Noãn cũng nhận ra điều gì đó, Lâm Dịch Xuyên gọi điện thoại cho cô hàng ngày, nhưng hình như gần đây anh hơi bận rộn, mỗi lần chưa trò chuyện được mấy câu đã vội vàng tắt máy. Hình như anh cũng không được vui lắm, An Noãn còn tưởng là vì anh nhớ cô quá.
"Mẹ của Tảo Tảo, cô vũ nữ đó lại xuất hiện rồi."
Tim An Noãn nảy lên.
"Lão Lâm không nói với cô, có lẽ là vì không muốn cô hiểu lầm, người đàn bà kia thật là đê tiện, có lẽ mấy năm qua cô ta đã tiêu hết tiền lão Lâm cho rồi, bây giờ lại muốn trở lại đòi một khoản nữa. Trung Quốc có một câu ngạn ngữ cổ nói là gì nhỉ, người đã đê tiện tới cùng thì không ai địch nổi đúng không?"
Sau đó, Hứa Vĩ Thần thấy tâm tình An Noãn không tốt, khuyên cô, "Nhóc con, cô yên tâm đi, người phụ nữ kia trở lại cùng lắm cũng chỉ là muốn lừa gạt ít tiền thôi, chẳng lẽ còn muốn đem Tảo Tảo đi à, lão Lâm sẽ liều mạng với cô ta ngay."
Điều An Noãn tức giận nhất là Lâm Dịch Xuyên không nói gì ở trong điện thoại với cô cả.
"Hứa Vĩ Thần, anh có thể nói cho tôi biết, chuyện năm đó Lâm Dịch Xuyên bị bỏ thuốc rốt cuộc là thế nào không?"
"Chuyện này nói ra thì rất dài, lão Lâm là con trai độc nhất của chủ tịch, năng lực mạnh, danh tiếng ở giới kiến trúc rất cao, không chỉ như vậy, năng lực quản lý của anh ta cũng mạnh. Hội đồng quản trị có mấy người rục rịch nghĩ đủ cách đả kích anh ta, bọn họ tìm một vũ nữ tới quyến rũ, nhưng lão Lâm không dính chiêu, bọn họ liền nghĩ cách bỏ thuốc mạnh cho lão Lâm, cho nên xảy ra chuyện đó. Sau đó có lẽ vũ nữ đó yêu lão Lâm thật, sau này mang thai Tảo Tảo cô ta liền trốn đi, ngay cả những lão già của hội đồng quản trị kia cũng không tìm được cô ta. Những chuyện sau này cô đều biết cả rồi đấy. Lão Lâm làm việc quyết đoán đoạn tuyệt, mấy lão già kia muốn dùng Tảo Tảo để đối phó với anh ta nhưng vô dụng, chút chuyện nhỏ này không đủ để đánh đổ lão Lâm."
An Noãn chống một tay lên cửa sổ xe, trong đầu hiện ra tình cảnh năm đó.
Lâm Dịch Xuyên nhẫn tâm bế đứa bé đi, tiếng khóc của người phụ nữ kia đau khổ vô cùng. Nếu như sau này cô ta yêu Lâm Dịch Xuyên, có thể tưởng tượng được Tảo Tảo đối với cô ta mà nói quan trọng thế nào. Có lẽ chỉ có người đã từng làm mẹ mới có thể cảm nhận sâu sắc được cái loại đau đớn bị cướp đi tình cảm chân thành đó.
"Noãn, tôi thật hối hận đã nói chuyện này cho cô biết, liệu lão Lâm có đánh tôi không nhỉ? Haiz, đều trách tôi lắm chuyện, tôi cứ tưởng là lão Lâm đã nói với cô rồi."
***
Đến quán bar, bọn họ muốn bao phòng lớn nhất, cán bộ cao cấp của công ty và nhóm thiết kế của An Noãn gần như đều đến đông đủ cả.
Làm việc lâu ngày, An Noãn cũng đã thân thiết với bọn họ.
Dường như tất cả mọi người đều không quan tâm chuyện cô là bạn gái của đại Boss, ai cũng đều tới rót rượu cho cô.
Ban đầu Hứa Vĩ Thần còn anh hùng cứu mỹ nhân, cuối cùng ngay cả mình cũng bị cuốn vào. Anh ta say ngã trên ghế sofa, bất tỉnh nhân sự.
Khương Lâm cũng chặn không ít rượu giúp An Noãn, cuối cùng cũng vinh quang ngã xuống.
"Còn có anh nào muốn anh hùng cứu mỹ nhân nữa không?"
Cánh đàn ông ở đó đều rụt đầu lại.
An Noãn không còn cách nào khác, chỉ có thể tự uống. Kỳ lạ ở chỗ cô có uống thế nào cũng không say.
Mọi người nhìn An Noãn trực tiếp cầm chai rượu uống, ai cũng đều bị dọa sợ, nhanh chóng cướp rượu của cô, "Cô An, chúng tôi cũng chỉ đùa chút thôi, cô nhấp môi một chút, uống một ly là đủ rồi, không cần uống như vậy đâu."