"Không, là tôi chưa đủ chuyên nghiệp, trở về tôi sẽ nhờ ông chủ của tôi đến trình bày với anh một lần nữa."
"Việc này thì không cần thiết đâu, kế hoạch của các cô đã rất xuất sắc rồi, sắp tới mong mọi người có thể thiết kế ra bản kế hoạch chi tiết."
"Ngài yên tâm, đội ngũ thiết kế của chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng, sẽ không khiến ngài thất vọng."
Mạc Trọng Huy hơi cau mày lại. Hắn kẹp tập tài liệu lại rồi đứng lên, nhẹ giọng nói, "Giờ cũng không còn sớm nữa rồi, cùng ăn bữa cơm nhé."
An Noãn vừa gấp gáp thu dọn đồ đạc, vừa khéo léo từ chối, "Thành thật xin lỗi, tôi còn phải trở về chăm sóc người bệnh cho nên thật sự không có thời gian, để hôm khác ông chủ của chúng tôi mời ngài ăn bữa cơm."
Cô nói xong, khẽ cười rồi quay người rời đi.
Giọng nói âm trầm mà mạnh mẽ cất lên từ sau lưng cô, "Về công hay tư, chúng ta cũng nên cùng nhau ăn một bữa cơm chứ?"
Bước chân của An Noãn hơi khựng lại, Mạc Trọng Huy bước đến trước mặt cô, dáng người cao lớn che phủ trước mặt cô, làm người ta cảm thấy bức bách.
"Về công, tôi là tổng giám đốc của Mạc Thị, hôm nay đã phiền cô qua đây bàn về kế hoạch, muộn thế này rồi tôi mời cô ăn một bữa cơm cũng là chuyện nên làm. Về tư, chúng ta đã bốn năm không gặp nhau, cho dù là bạn cũ cũng nên đi ôn lại chuyện cũ chứ nhỉ?"
An Noãn mím môi, chân mày cau chặt lại.
"An Noãn, tôi cũng đã đính hôn rồi, em còn sợ tôi làm gì?"
"Ai nói là tôi sợ?"
"Vậy thì tốt, cùng nhau ăn cơm đi."
Mạc Trọng Huy kiềm chặt cánh tay cô kéo cô bước ra ngoài.
"Ngài Mạc, xin ngài hãy tôn trọng tôi một chút, tự tôi cũng biết đi."
Mạc Trọng Huy cau mày rồi cũng thả tay cô ra. Một câu ngài Mạc, hai câu ngài Mạc khiến cho lòng hắn co rút từng cơn.
Hai người họ đi ra khỏi phòng làm việc, Trương Húc đang ở bên ngoài, nhìn thấy họ nên hỏi, "Ngài Mạc, anh muốn đi đâu vậy?"
"Cậu lái xe đến đây, đi ăn tối."
"Được, bây giờ tôi sẽ đi đánh xe ngay."
Trương Húc đi trước một bước, không đi cùng thang máy với hai người họ.
Ở trong thang máy, An Noãn gọi điện thoại cho Hứa Vĩ Thần, báo cho anh ta tối nay cô không về ăn cơm.
Hứa Vĩ Thần ở đầu dây bên kia mắng ập xuống đầu cô, "An Noãn, cô được lắm, quăng tôi ở đây một mình đi ăn đồ ngon, chờ cô trở lại, xem tôi trị cô thế nào."
An Noãn bị anh ta chọc cười, nghĩ thấy anh ta còn đang bị bệnh nên cô dỗ ngọt, "Được rồi, anh ngoan ngoãn ở lại khách sạn đợi tôi trở về làm món ngon cho anh ăn."
Sau khi cúp điện thoại, cô nhìn thấy Mạc Trọng Huy đang cau mày nghiêm túc quan sát cô.
"Bây giờ có thể hỏi chuyện riêng rồi chứ? Ông chủ của em cũng là bạn trai của em à?"
"Không phải."
Mạc Trọng Huy không đưa An Noãn đến nhà hàng xa hoa nào mà chỉ đưa cô đến một quán ăn tư nhân khá đặc biệt.
Có vẻ như Mạc Trọng Huy rất thân với ông chủ ở đây, ông chủ đó rất nhiệt tình chào hỏi họ, "Ngài Mạc, anh đến rồi."
Mạc Trọng Huy khẽ gật đầu, hắn đưa An Noãn đến gian phòng cao nhất trên lầu ba.
Nội thất trang trí bên trong tuy rất đơn giản nhưng lại làm người ta có cảm giác như có bầu không khí của một bữa cơm gia đình.
"Ngồi đi, món ăn sẽ được dọn lên nhanh thôi."
Mạc Trọng Huy giúp cô kéo ghế ra, hắn vừa muốn rót nước cho cô, An Noãn đã đứng dậy, "Để tôi tự làm."
Mạc Trọng Huy hơi cau mày, nhàn nhạt nói, "Công việc đã xong rồi, bây giờ là thời gian để bạn cũ ôn chuyện cũ."
An Noãn không nói gì chỉ nhận lấy ly nước hắn rót cầm trong tay. Chiếc ly cũng không giống với ly của những nhà hàng khác, là loại ly sứ lớn với những họa tiết nguệch ngoạc.
Món ăn nhanh chóng được dọn lên, tất cả đều là những món ăn thường ngày trong gia đình, kỳ lạ là đó còn là những món mà trước đây An Noãn thích ăn nhất.
An Noãn dần nắm chặt chiếc cốc trong tay, lòng như bị nghẹn lại.
"Ăn đi, ông chủ và đầu bếp ở đây đều là người Giang Thành, những món này đều có vị Giang Thành chính thống đấy."
An Noãn thử một miếng, quả thực là hương vị rất thân thuộc.
"Nhà hàng này do anh mở sao?"
Hắn đơn giản ừ một tiếng.
An Noãn đói thật rồi, cô gắp liên tục không dừng đũa, Mạc Trọng Huy lại chỉ ăn có hai miếng, hầu hết thời gian chỉ ngồi nhìn cô ăn.
"Mấy năm nay, em ở nước ngoài sống có tốt không?"
An Noãn vừa ăn vừa tùy tiện trả lời, "Cuộc sống rất tốt, gặp được rất nhiều bạn bè chân thành."
Thật ra, nếu hắn muốn biết một mình cô sống ở nước ngoài có tốt không, việc này rất dễ dàng, thế nhưng trong suốt bốn năm này, hắn chưa từng đi điều tra.
"Em có bạn trai không?"
An Noãn nghĩ ngợi rồi nghiêm túc trả lời, "Coi như là có đi, mấy năm nay ở Anh tôi vẫn luôn ở cùng với anh ấy, nhưng mà lễ tình nhân năm ngoái, anh ấy cầu hôn tôi, tôi đã từ chối rồi, sau đó cãi nhau một trận, anh ấy tức giận không quan tâm đến tôi nữa."
Mạc Trọng Huy thấy cô bất giác cong môi cười, trong ngực mơ hồ như bị kim đâm đau nhói.
"Ở bên nhau lâu như vậy tại sao lại từ chối anh ta?"
An Noãn mím môi, "Tôi cũng không biết tại sao lại muốn từ chối anh ấy nữa, rõ ràng là sau khi từ chối anh ấy, chính tôi cũng rất khó chịu, có thể là hôm đó anh ấy dọa tôi hoảng, cũng có thể là nguyên nhân nào đó khác."
"Nguyên nhân gì?" Hắn vẫn truy hỏi, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường.
An Noãn hơi ngừng một chút rồi khổ sở nói, "Anh ấy có một đứa con trai, đứa bé vẫn luôn là một nút thắt trong lòng tôi."
"Em không thích con của anh ta à?"
"Không, hoàn toàn ngược lại, đứa trẻ đó năm nay ba tuổi, hầu như là do một tay tôi nuôi lớn, tôi dành cho nó rất nhiều tình cảm. Nút thắt trong lòng tôi đó là mẹ của đứa trẻ, nói chung có rất nhiều việc không thể nói rõ, anh hỏi cũng vô ích."
An Noãn luôn nghĩ rằng sẽ có một ngày mẹ ruột của đứa trẻ đó sẽ trở về.
"Mạc Trọng Huy, còn anh thì sao, nghe nói anh có vợ chưa cưới rồi? Cô ấy là cô gái như thế nào?"
Mạc Trọng Huy lấy tay ấn lên trán, âm trầm nói, "Cô ấy là một cô gái thuần khiết, vừa mới tốt nghiệp Harvard."
"Woa, chồng lớn tuổi lấy vợ trẻ, tuyệt thật. Anh chuẩn bị khi nào kết hôn?"
"Vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó."
Mạc Trọng Huy dường như không vui vẻ khi tiếp tục đề tài này, hắn hỏi ngược lại cô, "Lần này trở về ở lại bao lâu?"
"À, có lẽ đợi đến khi hạng mục hợp tác với các anh kết thúc, cũng có thể sẽ trở về bất cứ lúc nào, dù gì thì ở bên đó cũng có một lớn một nhỏ đang đợi tôi."
An Noãn không nghĩ tới lần này gặp lại, bọn họ lại có thể bình thản mà ăn hết một bữa tối như vậy.
"Mạc Trọng Huy, tôi no rồi, anh no chưa?"
Hắn đứng dậy nói, "Vậy đi thôi."
"Làm ông chủ thật tốt, ăn xong cũng không cần trả tiền, cứ việc đi thôi."
Lúc cô và Mạc Trọng Huy bước ra khỏi gian phòng, đúng lúc nhìn thấy gian phòng bên cạnh có người bước ra, người đó dường như còn quen biết Mạc Trọng Huy, anh ta cười tươi bước qua chào hỏi, "Huy, giờ muốn gặp cậu đúng là không dễ chút nào. Cô gái này là?"
An Noãn cướp lời Mạc Trọng Huy nói, "Tôi là bạn hợp tác làm ăn của anh ấy."
"Bạn hợp tác làm ăn?" Người đó cười cười, kéo dài âm cuối, rõ ràng vô cùng ngả ngớn.
"Phong điên, hôm khác tụ tập đi, tôi đưa cô ấy về nhà trước đã."
"Được, hẹn rồi đấy nhé, lần sau anh em tới tìm cậu ra ngoài chơi thì cũng đừng có kiếm cớ nữa đó, nếu không là dứt khoát tuyệt giao luôn."
Thẩm Thần Phong nhìn bóng lưng hai người rời đi, trên mặt là nụ cười thích thú ý vị sâu xa, lần này đúng là bị anh ta bắt tại trận rồi, có khi nào Mạc Trọng Huy lại cùng ăn cơm với một người phụ nữ chứ, tất cả mọi người đều suy đoán hắn là người đồng tính kìa, phụ nữ có xinh đẹp đến mấy cũng không thể lại gần hắn được.