Chereads / Tình đắng / Chapter 18 - Chương 18: Độc mồm, độc miệng

Chapter 18 - Chương 18: Độc mồm, độc miệng

So với tối hôm qua, lúc này La Hiểu Yến đã rất bình tĩnh, không rơi dù chỉ một giọt lệ.

"Noãn Noãn, chị vô dụng lắm phải không? Chị thật sự muốn đánh chết mình. Mẹ kiếp, đến bây giờ mà chị vẫn còn nhớ thương hắn"

An Noãn thầm thở dài, yêu người sâu sắc biết bao nhiêu, làm sao có thể nói không là không ngay được. Chẳng phải bởi vì yêu quá đậm sâu, cho nên mới phạm sai lầm đó sao…

"Noãn Noãn, em gặp người kia chưa? Còn có cảm giác đối với hắn không?"

An Noãn hít một hơi thật sâu, khẽ khàng nói:

"Đối với hắn, trong lòng em chỉ có một chữ hận."

"Ước gì chị có thể có thể bình thản như em, chị không thể thoải mái được như vậy."

Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó có nhân viên phục vụ đẩy cửa bước vào, lễ phép nói với hai người: "Cô An, cô La, giám đốc Phan đã chuẩn bị cơm trưa cho hai vị, mời hai vị theo tôi dùng cơm."

La Hiểu Yến ngớ ra. Cô vài lần nhìn thấy giám đốc Phan từ xa. Trong trí nhớ của cô, ông ta là một người đàn ông rất có năng lực, nhưng không nhất thiết sẽ đối đãi tốt với nhân viên như thế này.

La Hiểu Yến còn đang nghi hoặc, An Noãn đã trả lời nhân viên phục vụ: "Cảm ơn giám đốc Phan giúp tôi, không cần phải sửa soạn cơm trưa, chúng tôi đang định đi."

"Nhưng…"

Trong lúc nhất thời, nhân viên phục vụ không biết phải làm gì, đành quay về báo cáo với cấp trên.

Khi hai người thu dọn xong đồ đạc, định rời đi, giám đốc Phan đích thân tìm tới, hết sức khách sáo trao hai phong bì cho hai người.

"Tối hôm qua xảy ra chuyện không hay ở Thiên Đường, là do Thiên Đường chúng tôi quản lý không đến nơi đến chốn. Đây là một chút bồi thường nho nhỏ cho hai cô, mong hai cô nhận cho. Về phần cô La, chúng tôi cho phép cô nghỉ ở nhà một tuần, tĩnh dưỡng cho khỏe hẳn rồi đi làm trở lại."

"Sao lại như vậy được, giám đốc Phan quá khách sáo rồi!"

La Hiểu Yến hơi lúng túng, một xấp tiền dày cộp trong phong bì thật sự khiến cô xao động, cầm trên tay không được tự nhiên.

Lúc này, An Noãn giật lấy chiếc phong bì trên tay La Hiểu Yến, rồi cầm cả hai phong bì trả lại cho giám đốc Phan.

"Giám đốc Phan, xin gửi lại ông mấy thứ này, mong ông sau này chiếu cố nhiều hơn."

Giám đốc Phan lau mồ hôi, vội nói: "Đương nhiên, đương nhiên."

Ông ta thầm nghĩ, chuyện mà người phụ nữ của ngài Mạc căn dặn, sao ông ta dám không nghe theo kia chứ.

Rời khỏi Thiên Đường, La Hiểu Yến vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, tất cả mọi chuyện như là một giấc mơ.

"Noãn Noãn, em mau tát chị một cái đi, không phải chị nằm mơ chứ? Tối hôm qua chị uống say, gây rối ở Thiên Đường, vậy mà giám đốc Phan lại đối xử tốt với chị như vậy, vừa bố trí phòng VIP, vừa tặng phong bì, lại còn cho nghỉ phép một tuần. Chà, không phải ông ta thấy chị vừa ý, muốn mua chuộc chị đó chứ?"

An Noãn "xì" một tiếng, tức giận nói: "Chị nghĩ mình là ai? Đừng có tưởng bở! Tất cả chuyện này không như chị nghĩ đâu, ở nhà lo mà tĩnh dưỡng đi!"

La Hiểu Yến thở dài, lạnh nhạt nói: "Không cần nghỉ ngơi, tối nay chị có thể đi làm được rồi. Chị cũng không phải là người yếu ớt, cũng không bị thương."

"Có cơ hội nghỉ ngơi, sao không nghỉ?"

"Noãn Noãn, em không hiểu đâu, tuy nghỉ không bị trừ lương, nhưng chị sẽ không được trích phần trăm. Lúc này, mong muốn lớn nhất của chị là kiếm thật nhiều tiền. Những phụ nữ có quá khứ không tốt và từng ngồi tù như chúng ta, nếu như tiền cũng không có, thì còn đàn ông nào cần chúng ta kia chứ?"

An Noãn hơi mím môi, thấp giọng nói: "Nếu như một người đàn ông đến với chị vì tiền của chị, thì còn có ý nghĩa gì?"

La Hiểu Yến bật cười khoác tay An Noãn, nói với vẻ cam chịu: "Noãn Noãn, không phải ai cũng tốt phúc như em, có thể gặp được một người như Thường Tử Phi. Chị không có bất kỳ kỳ vọng nào đối với tình yêu, chỉ hy vọng đời này còn có thể tìm được một người cưới mình, sinh con đẻ cái là được rồi."

An Noãn cảm thấy hơi bùi ngùi. Trên thế giới này, không phải tất cả những người tốt đều gặp được chuyện tốt. Người giống như cô và La Hiểu Yến, suốt đời đã bị in lên trán mấy chữ tội phạm cải tạo, bị xã hội kỳ thị, cho dù nỗi khổ tâm có lớn đến mức nào, oan ức có nhiều đến mức nào, cũng không thể làm được gì.

*****

"Ngài Mạc, cô An đi rồi."

Trương Húc nơm nớp lo sợ báo cáo.

Mạc Trọng Huy chỉ lẳng lặng đứng trước cửa sổ sát sàn, thẫn thờ nhìn ra bên ngoài.

"Ngài Mạc, cô An từ chối tiền bồi thường của Thiên Đường, cả cơm trưa cũng không ăn."

Mạc Trọng Huy vẫn không nói gì.

"Còn cô La Hiểu Yến, bạn của cô An, sau này phải xử trí như thế nào?"

Lúc này Mạc Trọng Huy mới quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn Trương Húc, giọng nghiêm nghị căn dặn: "Không được phép làm bất cứ cái gì."

"Dạ, tôi biết rồi."

"Mảnh đất ở khu phía Tây mà ngài Mạc vừa ý, hình như tập đoàn Phi Vũ cũng muốn mua, nghe nói đã chuẩn bị cạnh tranh đấu thầu rồi."

Mạc Trọng Huy hừ lạnh: "Không biết tự lượng sức mình!"

"Chúng ta có cần thực hiện một số hành động, để loại bỏ sự tự tin của họ không?"

"Không cần, ngược lại tôi muốn xem hắn có bản lĩnh gì giành được khu đất đó."

Khóe miệng Trương Húc hơi cong lên một chút, không nhớ đã bao lâu rồi mới thấy sự hứng thú của ngài Mạc đối với một sự việc. Mấy năm nay, tập đoàn Mạc Thị phát triển hết sức nhanh chóng, sản nghiệp của nó đã lớn tới mức người bình thường không thể tưởng tượng, cũng không thể đánh giá nổi. Thế nhưng, ngài Mạc vẫn cứ dửng dưng như không, dường như hờ hững với tất cả mọi chuyện. Bây giờ, trong mắt ngài ấy đã lóe lên một ngọn lửa nhỏ, có lẽ ngọn lửa ấy sẽ càng lúc càng bùng cháy, không thể nào dập tắt được nữa.

Chuyện xảy ra ở Thiên Đường, An Noãn cũng không kể cho Thường Tử Phi nghe. Gần đây anh hết sức bận rộn, nhưng hằng ngày vẫn đến đón cô tan tầm. Có mấy lần lúc đợi cô tan tầm, anh thậm chí ngủ trên xe. Sự cảm động dần tích tụ trong lòng An Noãn. Có lúc cô nghĩ, nếu được anh cưng chiều như vậy cả đời, há chẳng phải là một loại hạnh phúc sao.

Trước kia, cô chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình sẽ yêu một người không phải là Mạc Trọng Huy, lại còn có thể hòa hợp đến mức này.

Cô từng nói với Mạc Trọng Huy: "Cả đời này em chỉ yêu một mình anh, nhất định sẽ là bà xã của anh, anh có muốn vứt bỏ em cũng không được!"

Bây giờ ngẫm lại lúc đó sao mà mình thật ấu trĩ, trên đời này làm gì có cái gì mãi mãi không đổi thay, cho dù kết hôn rồi, cũng có thể ly hôn.

Hôm nay An Noãn làm ca tối. Thường Tử Phi đón cô đi ăn trưa, lại đưa cô đến Bách Nhạc.

Đã rất nhiều lần Thường Tử Phi bảo cô từ bỏ công việc hiện tại, đến công ty giúp anh ta, nhưng An Noãn cương quyết từ chối. Dù sao cô cũng muốn giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng cho mình.

Thời điểm cuối năm đã tới, dạo gần đây lượng khách tăng lên, việc làm ăn của cửa hàng rất tốt. Một khi đã tới cửa hàng, hầu như An Noãn cũng không có thời gian nghỉ. Nhưng bận mà vui, cô còn muốn kiếm nhiều tiền một chút để mua quà cho Thường Tử Phi.

Tuy nhiên đôi khi ông trời cũng thích trêu đùa, bạn càng muốn né tránh một người, lại càng gặp phải người đó, càng muốn trốn tránh một việc, việc đó lại càng phát sinh.

Khi Thường Tử Hinh kéo Nghê Tuệ đi vào trong cửa hàng, phản ứng đầu tiên của An Noãn là né tránh.

Nhưng Thường Tử Hinh đã phấn khởi gọi tên cô rồi: "An Noãn, em dẫn mẹ tới thăm chị."

An Noãn biết trốn cũng không thoát, kính cẩn chào: "Con chào dì Nghê ạ."

Mắt Nghê Tuệ xoay tròn, hầm hừ: "Hinh à, con nói muốn dẫn mẹ tới gặp một người bí ẩn, là An Noãn sao?"