"Thẩm Cầm Phong, anh thật sự muốn chết đấy hả? Anh muốn tự mình đi chứng thực với ngài Mạc không?
"Ơ, tôi nào dám chứ, chỉ là tò mò một chút thôi!"
"Vậy thì để tôi giải đáp cho lòng hiếu kì của anh, của ngài Mạc có nhỏ thế nào đi nữa thì cũng vẫn to hơn gấp đôi của anh."
Thẩm Cẩm Phong nghe vậy tức đến hộc máu.
***
Mạc Trọng Huy bế An Noãn lên lầu, hắn ném mạnh cô lên giường như để trừng phạt.
An Noãn bị ném đau nổ đom đóm mắt, còn chưa kịp phản ứng thì Mạc Trọng Huy đã ngồi trên người cô.
"Có vẻ như cô cũng có nghiên cứu sâu rộng về kích thước của đàn ông đấy nhỉ? Cô đã từng thấy cái đó của bao nhiêu thằng đàn ông rồi? Nói cho tôi biết kích thước thế nào mới gọi là lớn nào?"
Cho tới lúc này mặt An Noãn vẫn còn đỏ, nghe thấy hắn nói vậy mặt cô lại càng đỏ hơn.
"Anh nghe được bao nhiêu rồi?" Cô hơi run, hỏi lại.
"Cô với Thẩm Cầm Phong trêu chọc tôi như thế nào, tôi đều nghe thấy cả. Hay là giờ gọi cả Thẩm Cầm Phong tới đây, bảo anh ta lột đồ ra cho cô so sánh thử xem nhé?"
An Noãn che mặt lại, xấu hổ không chịu nổi.
"Giờ cũng biết giả vờ xấu hổ rồi cơ à? Có nghiên cứu như thế, kinh nghiệm phong phú như thế, có muốn thưởng thức cảm giác tuyệt vời hơn một chút không?"
Mạc Trọng Huy nói rồi lập tức cởi quần ra.
An Noãn bị dọa sợ, vội nhắm chặt mắt gào lên: "Mạc Trọng Huy, anh đừng có qua đây! Tôi chỉ đùa với Thẩm Cầm Phong thôi!"
"Bây giờ mới biết sợ thì muộn rồi!"
An Noãn kêu to: "Mạc Trọng Huy, đừng, anh đừng làm như vậy, tôi biết sai rồi, tôi sẽ không bao giờ trêu đùa anh nữa!"
An Noãn sắp ngất rồi, cô ở bên Mạc Trọng Huy lâu như vậy, làm cũng vô số lần rồi, nhưng cô chưa bao giờ thật sự nhìn vào cái đó của hắn, điên rồi, Mạc Trọng Huy nhất định là điên rồi!
"Mạc Trọng Huy, anh nhất định phải ép tôi so sánh cảm giác giữa làm với anh và Thường Tử Phi sao?"
An Noãn vừa nói ra câu này, Mạc Trọng Huy liền ngừng động tác, mặt mày tái nhợt, đôi mắt hơi nheo lại đỏ ngầu lên.
An Noãn thấy câu này có hiệu quả, cố ý đả kích hắn: "Tôi đã lên giường với Thường Tử Phi rồi, anh không chê tôi dơ bẩn sao? Chẳng phải từ trước đến giờ anh luôn cuồng sạch, chỉ thích thân thể của phụ nữ chưa từng bị đàn ông chạm vào sao? Lúc nãy tôi tán gẫu với Thẩm Cầm Phong, bị anh nghe được, lời tôi nói với Thẩm Cầm Phong đều là sự thật, tôi thích ở chung với Thường Tử Phi, bởi vì anh ấy là người tôi thích, được ở trong vòng tay của người mình thích sẽ cảm thấy hạnh phúc từ trong ra ngoài."
Mạc Trọng Huy đã tức giận đến mức chết lặng rồi.
Hắn mặc quần áo rồi bước xuống giường, thoáng cái lại biến thành một kẻ cặn bã với vẻ ngoài nhã nhặn.
"Từ nay cô sẽ không có được cảm giác đó nữa, ngày hôm nay tôi trở về là để nói cho cô biết, tập đoàn Phi Vũ đã tuyên bố phá sản rồi! Chỉ trong một thời gian ngắn, tôi đã khiến Thường Tử Phi trở thành hai bàn tay trắng!"
"Mẹ kiếp, Mạc Trọng Huy, anh không phải là con người! Anh muốn làm gì thì nhắm vào tôi đây này! Đừng có dùng thủ đoạn đê tiện đó đối phó Thường Tử Phi!"
An Noãn hét lên như nổi điên.
"Tên tình nhân cũ của cô có lẽ đang say mèm trong quán bar rồi, cô có muốn đi an ủi hắn một chút không?"
An Noãn đứng lên trên giường, muốn liều mạng với Mạc Trọng Huy.
Hắn giữ chặt hai cổ tay cô, cất giọng như ma quỷ nói: "An Noãn, đừng chọc tôi tức giận thêm một lần nữa, tôi có hàng nghìn cách khiến hắn phải chết đứng. Tôi cũng có thể tùy ý khép cho hắn một tội danh, để hắn ngồi bóc lịch suốt nửa đời còn lại!"
An Noãn ngã ngồi trên giường. "Không có pháp luật gì sao? Mạc Trọng Huy, anh cho rằng anh là ông trời chắc?"
Hắn ngả ngớn nâng cằm cô lên: "Tại Giang Thành này, tôi chính là pháp luật. Cô thật sự cho rằng có sự công bằng trên thế giới này sao? Cô gái của tôi, cô đừng có ngây thơ nữa!"
"Mạc Trọng Huy, rốt cuộc anh muốn như thế nào? Tất cả mọi chuyện cứ nhằm vào tôi không được sao? Đừng trút giận lên đầu Thường Tử Phi!"
"Hãy ngoan ngoãn mà ở bên cạnh tôi, dù cô đã dơ bẩn nhưng vẫn là người phụ nữ của tôi. Tôi sẽ không đụng vào cô nữa, nhưng cho dù là phải hủy hoại cô, tôi cũng sẽ không để bất cứ kẻ nào đụng chạm vào người cô một lần nữa đâu!"
"Mạc Trọng Huy, anh là đồ biến thái, tôi nguyền rủa cả nhà anh!"
Mạc Trọng Huy cười lạnh, nâng cao cằm cô, mắt nheo lại, quát to:
"Lặp lại một lần nữa xem!"
Rốt cuộc An Noãn không dám mắng hắn nữa, cô hất bàn tay ngả ngớn của hắn ra, chui vào chăn.
Sau hôm đó, Mạc Trọng Huy vẫn ở trong biệt thự nhưng không trở về phòng nữa. Người giúp việc dọn một căn phòng vốn dành cho khách sát vách phòng đọc sách, cách phòng An Noãn khá xa cho hắn.
Có lẽ chê cô dơ bẩn, hắn cũng không ăn cơm cùng cô nữa, mỗi bữa An Noãn ăn xong, hắn mới tới ăn. Có đôi lúc ở nhà khó tránh khỏi đụng mặt, Mạc Trọng Huy luôn nhíu mày một cách chán ghét, không thèm liếc nhìn An Noãn.
Cũng từ sau hôm đó, Thẩm Cầm Phong không tới nữa, cũng không biết Mạc Trọng Huy có làm gì anh ta không. Bác sĩ chăm sóc vết thương ở chân An Noãn được đổi thành một nữ bác sĩ, hiện giờ An Noãn đã có thể xuống giường đi lại rồi.
Để không chạm trán với Mạc Trọng Huy, phần lớn thời gian An Noãn đều trốn trong phòng của mình đọc sách, nghe nhạc. Cô không có cách nào liên lạc với thế giới bên ngoài, không có điện thoại di động, không có mạng. Cô cũng không biết nhà họ Thường như thế nào rồi, dì Nghê có lẽ lại bắt đầu căm ghét cô.
Cô cũng hơi lo lắng cho La Hiểu Yến, sợ Mạc Trọng Huy tìm chị ấy gây phiền phức.
An Noãn nghĩ, đúng như lời Thẩm Cầm Phong, cô là một kẻ chuyên gây họa, ai dính dáng tới cô cũng đều không có kết quả tốt.
Ăn xong bữa trưa không bao lâu, An Noãn lại đói, xuống lầu tìm đồ ăn, cô thấy lúc này Mạc Trọng Huy mới ăn cơm trưa.
Theo phản xạ, cô muốn tránh đi, nhưng người giúp việc lại gọi cô.
"Cô An, cô lại đói phải không? Ngài Mạc đang dùng cơm, cô cũng tới ăn một chút đi. Chúng tôi làm nhiều món mà cô thích ăn lắm."
Người giúp việc cũng không biết chuyện xảy ra, chỉ muốn cố gắng xoa dịu sự căng thẳng giữa hai người.
An Noãn bĩu môi, lắc đầu nói:
"Không cần đâu, tôi không đói, chỉ xuống rót cốc nước thôi."
"Cô muốn uống nước thì gọi một tiếng được rồi, bác sĩ nói chân cô chưa khỏi hẳn, cố gắng tránh xuống giường đi lại nhiều."
Trước sự quan tâm của họ, An Noãn cảm thấy có chút cảm động, trong ngôi biệt thự này vẫn có chút tình người ấm áp.
Không biết Mạc Trọng Huy bố trí bao nhiêu người giúp việc trong biệt thự, ở chung lâu như vậy mà có mấy người An Noãn còn không nhớ tên, nhưng họ đều tốt với cô, cố gắng hết sức chăm sóc cho cô. Trong thời gian An Noãn không thể xuống giường, mấy cô gái trẻ ban đêm không ngủ, luân phiên chăm sóc cô. Tuy An Noãn rất gầy, cũng rất nhẹ, nhưng mấy cô gái trẻ phải bế cô lên lầu, xuống lầu, đi chỗ này, tới chỗ nọ vẫn rất vất vả, rất mệt.
Sự chăm sóc của họ khiến An Noãn cảm động và luôn ghi nhớ trong lòng.
Người giúp việc rót cho An Noãn một cốc nước nóng, mỉm cười nhìn cô, nói: "Cô An, nếu cô đói thì ngồi xuống ăn một chút, có rất nhiều món cô thích ăn kìa!"
An Noãn nhìn những món ăn được chế biến khéo léo và đẹp mắt trên bàn, nuốt nước miếng, cách xa như vậy mà dường như cô vẫn ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.
Cần gì phải làm khổ bản thân mình chứ, An Noãn bước tới bàn ăn, ngồi xuống: "Làm phiền xới cho tôi nửa bát cơm."
Cô thấy cái nhíu mày đầy chán ghét của Mạc Trọng Huy, sau đó hắn ném đũa, bỏ đi.
Thấy cảnh đó, người giúp việc cũng ngẩn người, chỉ có thể an ủi An Noãn: "Cô An, ngài Mạc thường ngày đều ăn không nhiều lắm, có lẽ ngài ấy đã no rồi."
An Noãn rất cảm kích trước sự thấu hiểu của các cô, cười nói: "Không sao, anh ta càng ghét tôi, tôi lại càng muốn anh ta ghê tởm tôi."