Hắn xé toạc áo trên người An Noãn thành từng mảnh nhỏ, ném ra ngoài cửa sổ, như thể cũng trút hết lửa giận của hắn ra ngoài.
An Noãn kéo chăn che thân thể của mình.
"Tôi sẽ cho cô nếm trải hậu quả phản bội tôi, tôi cũng sẽ cho Thường Tử Phi nếm trải cái cảm giác sống không bằng chết là như thế nào."
Mạc Trọng Huy lạnh lùng ném lại một câu rồi xoay người đi ra ngoài.
Đến tận lúc Mạc Trọng Huy bỏ đi, An Noãn thấy hơi hối hận, nếu vừa rồi thay vì trút giận trên cái áo, hắn trút giận trên người An Noãn, e rằng lúc này cô đã đi gặp Diêm Vương rồi.
Nghĩ tới Thường Tử Phi, An Noãn không khỏi lo lắng. Mấy ngày nay Thường Tử Phi không ăn uống gì, lại bị Mạc Trọng Huy tay đấm, chân đá, làm sao anh chịu nổi, tên khốn đó tập thể hình hàng ngày, có sức lực hơn người.
Cô muốn gọi điện thoại cho Thường Tử Phi hỏi thăm tình hình của anh, cũng cho anh biết mình vẫn ổn, nhưng điện thoại của cô đã bị Mạc Trọng Huy lấy đi mất rồi.
An Noãn xuống giường tìm áo ngủ mặc vào, chân vừa chạm đất, cô đã cảm thấy đau nhói tận tim, bàn chân giẫm lên sàn gỗ thậm chí để lại vết máu nho nhỏ.
An Noãn chịu đựng đau đớn, mặc quần áo xong liền lên giường, mới phát hiện toàn bộ lòng bàn chân bị xây xát nặng, còn chảy máu.
Cũng không có gì khó hiểu, hắn kéo cô xuống lầu chung cư của Thường Tử Phi, lại từ chung cư kéo tới bên ngoài khu, suốt đoạn đường đó cô đều đi chân trần, không biết giẫm lên bao nhiêu đá và vật cứng, làm sao có thể không bị thương được. Lúc đó sợ hãi trước cơn giận dữ của Mạc Trọng Huy, cô hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, bây giờ tạm qua cơn sóng gió, An Noãn mới cảm thấy đau đến mức cả người quằn quại.
Ngẫm lại, Mạc Trọng Huy thực sự là khắc tinh của cô. Khi ở bên hắn, cô phải chịu bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu khổ sở, lần này chỉ bị rách da chảy máu là đã may lắm rồi. Quả nhiên là không thích hợp ở bên nhau.
An Noãn đang tìm hòm thuốc, muốn xử lý sơ qua vết thương dưới chân, Thẩm Cầm Phong và Trương Húc đột nhiên gõ cửa bước vào.
"Trời ơi, gặp phải chuyện gì thế này? Sao chân lại bị thương đến như vậy?"
Thẩm Cầm Phong vội bước tới ngăn động tác của An Noãn:
"Bà cô của tôi ơi, cô ngồi im đi, để tôi xử lý vết thương cho cô!"
Thẩm Cầm Phong ngồi xổm xuống, hết sức cẩn thận rửa vết thương kĩ càng cho cô rồi bôi thuốc.
"An Noãn, cô bị thương như thế này, tôi phải băng lại, nếu không thì rất dễ bị nhiễm trùng."
An Noãn vội ngăn anh ta lại: "Băng lại thì làm sao tôi đi được?"
Thẩm Cầm Phong buồn bực kêu to: "Cô bị như vậy rồi mà còn muốn đi, cô muốn bị cưa chân hả?"
An Noãn hơi bậm môi, cười trêu ghẹo: "Không đến nỗi như vậy chứ, da chỉ xây xát một chút thôi, ngủ một giấc là không sao nữa rồi."
Thẩm Cầm Phong sa sầm nét mặt, hừ một tiếng: "Cô nói như vậy là muốn phủ nhận nghề nghiệp của tôi?"
"Không dám, không dám, y thuật của bác sĩ Thẩm cao siêu như thế, làm sao tôi dám phủ nhận?"
Thẩm Cầm Phong dứt khoát đứng lên, hỏi một cách nghiêm nghị: "Vì sao cô và ngài Mạc lại ầm ĩ thành ra thế này? Cô đã làm gì khiến cậu ta tức giận như vậy thế?"
"Tôi lên giường với Thường Tử Phi rồi."
"Hả?"
"Cô nói cái gì?"
An Noãn vừa nói ra, Thẩm Cầm Phong và Trương Húc đều há hốc mồm.
"An Noãn, không phải chứ? Thường Tử Phi là đồ cặn bã, sao cô…" Thẩm Cầm Phong kích động đến mức không thể nói hết câu.
Trương Húc thì vò đầu bứt tóc, thảo nào ngài Mạc lại phát điên lên như vậy, lái một chiếc xe đi ra ngoài, Trương Húc lái xe đuổi theo, đạp lút chân ga rồi mà vẫn không đuổi kịp. Sau đó Mạc Trọng Huy gọi điện thoại cho cậu ta, bảo cậu ta gọi Thẩm Cầm Phong tới. Vừa nghe vậy, cậu ta đã nghĩ nhất định An Noãn xảy ra chuyện rồi, chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra, Mạc Trọng Huy đã cúp điện thoại.
"Cô An, sao cô lại có thể làm như vậy? Sao cô lại đối xử với ngài Mạc như thế? Anh ấy yêu cô như vậy, sao cô…"
Trương Húc kích động không nói nên lời.
"Cô An, lần đầu tiên tôi nhìn thấy ngài Mạc tức giận đến mức đó, sau này phải giải quyết thế nào được đây?"
Thẩm Cầm Phong cũng nói: "An Noãn, cô xong rồi, cô toi chắc rồi, Thường Tử Phi cũng chết chắc rồi, hai người đúng là tự lao đầu vào chỗ chết mà!"
An Noãn thờ ơ, thản nhiên nói: "Tôi không sợ chết."
"Cô…!"
Thẩm Cầm Phong cạn lời.
"Bỏ đi, chuyện giữa cô và ngài Mạc, tôi không xen vào, nhưng cậu ta đã bảo tôi tới, tôi phải làm tròn trách nhiệm, nếu không thì tôi cũng chết. Miệng vết thương của cô phải băng lại, chuyện khác tôi không biết."
Thẩm Cầm Phong cũng không ở lại đây chọc giận Mạc Trọng Huy, ngẫm lại, Mạc Trọng Huy quả thật rất yêu thương An Noãn, dù tức giận đến mức đó nhưng hắn vẫn không quên vết thương ở chân cô.
Tiếp xúc nhiều hơn với hắn, Thẩm Cầm Phong phát hiện thật ra người đàn ông này rất chu đáo, có lẽ hắn không biết cách đối xử với một người sao cho tốt, nhưng mỗi một việc hắn làm đều là biểu hiện của sự yêu thương.
"Không được, không thể băng vết thương lại được!" An Noãn kiên quyết: "Dùng băng gạc băng lại thì lúc đi toilet tôi phải làm sao? Tôi đâu thể đi bằng đầu gối được."
"Tôi không lo được nhiều như vậy, tôi chỉ có trách nhiệm xử lý vết thương cho cô thôi!"
Trương Húc ở bên cạnh bất đắc dĩ nói: "Hay là như thế này vậy, gọi một người giúp việc tới giúp cô đi."
"Không được, một người đứng lù lù bên giường cả đêm, sẽ hù tôi chết mất!"
Thẩm Cầm Phong nổi cáu: "Tôi nói cho cô nghe này An Noãn, xảy ra chuyện lớn như thế, sao cô lại có thể bình tĩnh như vậy hả? Cô không sợ Mạc Trọng Huy nổi điên, cho cô và Thường Tử Phi đi chầu Diêm Vương sao? Tôi khuyên cô bây giờ nên an phận một chút, đừng làm những chuyện khiến cậu ta tức giận nữa. Cô đúng là một kẻ tai họa, tôi không muốn bị cô hại luôn đâu!"
Thẩm Cầm Phong băng bó xong cho An Noãn, dặn: "Nhớ kĩ, không được để dính nước, không được đi lại, ngày mai tôi tới thay băng cho cô."
An Noãn ngoan ngoãn nghe lời Thẩm Cầm Phong, anh ta nói rất đúng, cô không thể làm liên lụy tới một số người vô tội.
"Hôm nay đẹp trời, lẽ ra tôi đây có thể ôm người đẹp ngắm hoa dưới trăng, nào ngờ lại nhận được một cuộc điện thoại, liền cắm đầu cắm cổ hộc tốc chạy tới đây, thực sự không dám chậm trễ một giây nào. An Noãn, xin cô rủ lòng thương xót, đừng có quậy nữa!"
Thẩm Cầm Phong xử lý xong, không nhịn được, than phiền một câu.
"Tôi đi đây, trợ lí Trương, chỗ này giao lại cho cậu đó!"
Thẩm Cầm Phong đi rồi, Trương Húc cũng không rời đi.
"Trợ lí Trương, anh muốn mắng tôi lắm phải không? Mắng chửi đi, tôi biết anh thương xót ngài Mạc của anh lắm mà!"
Trương Húc hơi mím môi, khẽ nói: "Cô An, tôi không nghĩ sẽ mắng chửi cô, bởi vì tôi vốn không tin cô lại làm chuyện như vậy, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm."
"Không có hiểu lầm gì cả, thật sự là tôi và Thường Tử Phi đã lên giường với nhau, bị Mạc Trọng Huy tận mắt nhìn thấy."
"Thật ra ngài Mạc không hề phái người theo dõi cô, ngài ấy rất tin tưởng cô, chỉ là nhận được một tin nhắn, nói cô đang ở tại chung cư của Thường Tử Phi, ngài Mạc mới gọi điện thoại cho La Hiểu Yến bạn cô. La Hiểu Yến vẫn cố gắng giấu giếm giúp cô nhưng cô ta nói dối khá dở. Đầu đuôi sự việc là như vậy. Tôi tin trong chuyện này có một âm mưu, có người ngầm hại cô."
An Noãn hít sâu một hơi, không muốn nghe tiếp nữa.
"Trợ lí Trương, anh đừng nói nữa, đúng là tôi và Thường Tử Phi đã ngủ với nhau rồi. Anh không cần phải tìm cớ giúp tôi đâu."
Trương Húc hoàn toàn cạn lời.
"Cô An, bất kể chuyện xảy ra như thế nào, tôi chỉ muốn nói để cô hiểu, thực sự là ngài Mạc rất yêu cô. Cho dù trong lúc rất tức giận, ngài Mạc vẫn lo lắng cho cô. Ban nãy tôi lái xe đuổi theo ngài Mạc, đạp lút chân ga mà vẫn bị bỏ lại phía sau, tôi thực sự rất lo lắng. Nếu ngài Mạc trở về, tôi mong cô không nên lại chọc giận ngài ấy. Về phần vết thương ở chân cô, bác sĩ Thẩm nói cô không thể xuống giường đi lại. Tôi sẽ phái hai người giúp việc trực ở bên ngoài, cô cần bất cứ thứ gì, gọi một tiếng là được."