Lúc Thường Tử Hinh kéo Nghê Tuệ - người đang xách túi lớn túi nhỏ bước vào quán cà phê, Lương Mộ Tinh đập cánh tay An Noãn nháy mắt ra hiệu, nói nhỏ bên tai cô, "Chị An Noãn, có cần gọi điện thoại cho ngài Mạc, nhờ anh ấy đến cứu cánh không?"
An Noãn khoát tay cười nói, "Không cần đâu, có lẽ bọn họ chỉ đến uống cà phê thôi."
An Noãn nói xong đích thân bước đến chào hỏi hai người họ, cô vô cùng lễ phép hỏi Nghê Tuệ, "Dì Nghê, dì muốn uống gì, hôm nay cháu mời dì."
Nghê Tuệ nhàn nhạt cười nói, "An Noãn, tấm lòng của cháu dì xin nhận, nhưng mà dì vẫn muốn trả tiền, nhà họ Thường chúng ta không thiếu tiền uống một ly cà phê."
An Noãn không hề để bụng mấy lời nói châm chích này, cô đưa thực đơn cho họ.
Thường Tử Hinh quyết định gọi hai ly capuchino, An Noãn dùng tốc độ nhanh nhất đưa cà phê lên cho hai người họ.
"An Noãn, ngồi với dì một chút đi, dì muốn nói chuyện với cháu."
An Noãn vốn dĩ còn đang định nói là trong quán rất bận, Nghê Tuệ đã kéo cô buộc cô ngồi xuống.
"An Noãn cháu biết không, mấy ngày nay Tử Phi vẫn luôn ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng, Thiến Nhu ở lại cùng với nó. Khoảng thời gian trước đây dì có đến tìm cháu, muốn nhờ cháu khuyên nhủ Tử Phi, dì cũng biết cháu đã đi khuyên rồi, nhưng mà Tử Phi không nghe lời cháu. Cũng may trong lòng nó còn có Thiến Nhu, Thiến Nhu nói mấy câu, nó liền nghe lời mà đến bệnh viện kiểm tra. Dù sao đi nữa thì dì cũng phải nói lời cảm ơn cháu."
An Noãn khẽ cười, một nụ cười vô cùng chua xót.
Thường Tử Hinh ở bên cạnh oán giận Nghê Tuệ, "Mẹ, mẹ cũng thật là, mẹ chạy đến đây tìm cô ta giúp làm gì, cô ta cũng chẳng là gì của anh cả, trong lòng anh từ lâu đã không còn sự tồn tại của cô ta nữa rồi. Nếu như để anh và chị dâu biết được, họ sẽ trách mẹ đó, sau này mẹ đừng có tự cho mình là đúng nữa."
Nghê Tuệ khẽ cười, nói, "Mẹ sai rồi, mẹ cứ cho rằng An Noãn có một vị trí trong lòng anh con, nào có biết được tình cảm của Tử Phi và Thiến Nhu đã gắn bó như vậy, đúng là khiến mẹ trở tay không kịp mà."
"Mẹ, sau này mẹ có thời gian thì đi mua thêm vật dụng cho mẹ và bé dự phòng trước, không chừng mẹ sắp được bế cháu rồi đấy."
Nghe hai mẹ con họ nói chuyện, An Noãn tự thấy mình dư thừa, nhưng mà Nghê Tuệ lại bắt cô ngồi yên đó ngoan ngoãn nghe bọn họ nói. Có đôi lúc, người xem người khác là tên ngốc bản thân họ mới thực sự là kẻ ngu xuẩn. Hành động của Nghê Tuệ và Thường Tử Hinh không thể nghi ngờ chính là đang chứng tỏ bản thân mình chỉ là hai kẻ ngu muội.
Nghê Tuệ và Thường Tử Hinh vẫn còn đang qua lại tôi một câu người một câu khoe khoang về Giang Thiến Nhu.
An Noãn khẽ ho, ngắt lời bọn họ, "Dì Nghê, hai người cứ từ từ nói chuyện, dì xem hôm nay quán khá nhiều khách, cháu đi giúp họ một chút. Tử Phi và cô Giang thắm thiết như vậy, cháu thực sự mừng cho hai người họ. Dì cứ yên tâm đi, bây giờ cháu đã đi theo Mạc Trọng Huy, cho dù thế nào cũng sẽ không phá hoại tình cảm của họ đâu."
Lời này của cô lại làm Nghê Tuệ lúng túng đứng ngồi không yên, bà ta cười nói, "Noãn Noãn, dì không có ý này, chắc tại dì quá đỗi vui mừng cho nên mới khiến cháu hiểu lầm. Cháu đã đi theo ngài Mạc, dì cũng mừng cho cháu. Tử Hinh nhà chúng ta hiện đang làm cho văn phòng Chính phủ, chúng ta vẫn còn phải nhờ cháu nhờ ngài Mạc nói mấy lời tốt đẹp ở trước mặt Bí thư Lương."
Thường Tử Hinh vừa nghe câu này liền nghiêm mặt lại, bực mình nói, "Mẹ, ai cần cô ta giúp chứ, Bí thư Lương rất xem trọng con, cũng rất trọng dụng con."
Lương Mộ Tinh đang bưng cái khay vừa vặn đi ngang qua, nhịn không được dừng bước chế giễu, "Nghe nói Bí thư Lương khá là háo sắc, cô Thường xinh đẹp như vậy, đương nhiên Bí thư Lương sẽ coi trọng cô rồi."
Lương Mộ Tinh còn cố ý kéo dài âm cuối.
Thường Tử Hinh lại nghe không hiểu ý châm chọc của Lương Mộ Tinh, còn cao ngạo nói, "Chứ còn gì nữa, Bí thư Lương nói tôi là trợ lý thư ký xinh đẹp nhất trẻ tuổi nhất mà ông ấy từng gặp đấy."
Lương Mộ Tinh hừ lạnh.
Trái với Thường Tử Hinh, Nghê Tuệ lại là một người thông minh, bà đập cánh tay Thường Tử Hinh, lạnh nhạt nói, "An Noãn, cháu làm việc của cháu đi, dì với Tử Hinh ngồi một chút rồi đi, Thiến Nhu sẽ lái xe đến đón chúng ta đến bệnh viện thăm Tử Phi."
An Noãn và Lương Mộ Tinh trở lại quầy thu ngân, vẻ mặt Lương Mộ Tinh đầy tức giận nói, "Cái con Thường Tử Hinh đó, tuổi tác còn trẻ đã bò lên nhanh như vậy, không chừng đã bị biết bao nhiêu người sử dụng quy tắc ngầm rồi. Bí thư Lương xem trọng cô ta mà cũng không thử nghĩ xem Bí thư Lương còn phải nhờ vào nhà vợ ông ta mà làm giàu đó, cô ta có thể bì được sao?"
An Noãn hơi nhíu mày, lạnh lùng hỏi, "Em và Bí thư Lương thân nhau lắm à? Sao đến cả những chuyện như vậy mà em cũng biết?"
Lương Mộ Tinh cười hì hì, "Cũng nhờ sau khi đến đây làm thêm em nghe được mấy chị em gái tám với nhau mới biết được đấy, chị biết bình thường những khi trong quán không bận rộn, em đều ngồi nghe bọn họ nói chuyện mà."
An Noãn nhẹ gật đầu, nhắc nhở cô, "Sau này Thường Tử Hinh mà có ghé qua thì em hạn chế đừng có động đến cô ta, chị sợ em không phải là đối thủ của cô ta đâu."
"Chị An Noãn cứ yên tâm, nơi này cũng chẳng phải là địa bàn của bọn họ, em còn lâu mới thèm sợ cô ta."
***
Trong thời gian Thường Tử Phi nhập viện tĩnh dưỡng, tập đoàn Phi Vũ đột nhiên bị lộ tin tức trốn thuế, trong khoảng thời gian ngắn đã trở thành tin động trời ở Giang Thành.
An Noãn nghe được tin này khi bọn người Lương Mộ Tinh tám chuyện trong quán cà phê, sau đó cô còn đọc được trên bài báo chuyên đề đăng trên tờ nhật báo của thành phố, trong vòng ba năm nay tổng số tiền trốn thuế đã đạt đến ba nghìn vạn, con số kinh động này thật khiến cho người ta sợ hãi.
Bữa tối hôm đó, An Noãn không yên lòng hỏi Mạc Trọng Huy, "Nếu như một xí nghiệp trốn thuế lậu thuế ba nghìn vạn, vậy sẽ có chuyện gì xảy ra?"
Mạc Trọng Huy nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy, nhàn nhạt trả lời, "Đền bù cho con số này, nộp một số tiền phạt nhất định. Ba nghìn vạn không phải là một con số nhỏ, chắc chắn sẽ phải ngồi tù."
An Noãn nghe xong, trái tim thắt lại, ngồi tù, hai chữ này đối với cô mà nói vô cùng nhạy cảm.
"Em đang nói đến Thường Tử Phi sao?" Mạc Trọng Huy nằm trên giường thờ ơ hỏi.
An Noãn cắn môi, không giấu giếm nói, "Hôm nay tôi có nghe nói tập đoàn Phi Vũ trốn thuế đến ba nghìn vạn, Mạc Trọng Huy, chuyện này là thật sao?"
Mạc Trọng Huy khó chịu hỏi, "Làm sao mà anh biết được, anh cũng không phải là nhân viên của Phi Vũ, chắc em phải gọi điện hỏi Thường Tử Phi rồi chứ?"
Làm gì có chuyện Mạc Trọng Huy chưa biết chuyện, hắn chỉ không muốn tiết lộ bất cứ tin tức nào cho cô mà thôi.
An Noãn tức lên rống giận, "Mạc Trọng Huy, anh chỉ mong sao cho Thường Tử Phi ngồi tù thôi chứ gì!"
Mạc Trọng Huy liếc mắt, tức giận nói, "Thường Tử Phi sống hay chết liên quan gì đến anh? An Noãn, anh nói cho em biết, chuyện của Thường Tử Phi tốt nhất là em đừng có dây vào, nếu không anh sẽ làm cho mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn đấy. Nếu phải ngồi tù năm năm anh sẽ khiến cậu ta phải ngồi mười năm, nếu phải đền ba nghìn vạn anh sẽ khiến cậu ta phải đền năm nghìn vạn, không tin em có thể thử xem."
"Mạc Trọng Huy, những lời này anh còn có thể nói được sao? Giang Thành không có luật pháp sao? Mọi chuyện đều phải theo lời anh nói chắc?"
Mạc Trọng Huy lười phản ứng với cô, khinh thường để lại một câu, "Ngây thơ."
Hắn nói xong nằm xuống ngủ, chỉ một lát sau đã ngủ say. An Noãn nằm trên giường lật qua lật lại nhưng cũng không có cách nào ngủ được. Cô không dám nghĩ đến việc Thường Tử Phi thật sự phải ngồi tù. Cô rất muốn gọi điện hỏi thăm tình hình của anh nhưng lại không muốn làm phiền anh, bây giờ chắc hẳn anh đã đủ phiền rồi.
Ngày nào An Noãn cũng vô cùng chú tâm đến tin tức, trên diễn đàn Giang Thành hay trên nhật báo thành phố đều có thể nhìn thấy Thường Tử Phi và Hoa Vũ bị đưa đi tiếp nhận điều tra, những người tụm năm tụm ba ở quán cà phê dường như đều bàn luận đến chủ đề này. Ngay cả Lương Mộ Tinh với những chị em trong quán hễ mở miệng ra đều nhắc đến việc này.