Thường Tử Phi rời khỏi phòng ngủ liền bị Nghê Tuệ chặn lại, bà ta nghiêm túc hỏi, "Muộn thế này rồi con còn đi đâu?"
"Ra ngoài hít thở không khí."
Nghê Tuệ nghe vậy liền tức giận mắng, "Hai cha con các người đúng là cùng một giuộc, con cũng nhớ nhung con nhỏ An Noãn kia đúng không? Mẹ nói cho con biết, bây giờ An Noãn đã là người phụ nữ của Mạc Trọng Huy rồi, dù một ngày nào đó Mạc Trọng Huy chơi chán rồi, không cần cô ta nữa, cô ta cũng đừng mong có thể trở thành con dâu nhà họ Thường chúng ta! Trước đây cô ta không xứng, bây giờ lại càng không xứng!"
Thường Tử Phi nhíu mày, không khỏi châm chọc, "Mẹ, cô ấy trở thành bộ dạng như ngày hôm này, không phải đều do mẹ 'ban tặng' sao? Chú An dưới suối vàng mà biết được cũng sẽ không tha thứ cho mẹ đâu."
Nghĩ tới An Hồng Minh, cả người Nghê Tuệ đều run cả lên.
"Tất cả những chuyện mẹ làm, dù có thể lừa trời dối đất nhưng cũng không lừa nổi chú An ở dưới suối vàng đâu."
***
An Noãn cảm thấy chắc chắn là mình gặp báo ứng rồi, lúc Mạc Trọng Huy bị cảm cô ăn hiếp hắn, bây giờ đến lượt cô cũng bị cảm.
Sáng sớm Mạc Trọng Huy đã gọi cô dậy ăn sáng, An Noãn nằm trên giường chỉ cảm thấy toàn thân không có chút sức lực nào, cổ họng đau dữ đội, ngay cả việc nói chuyện cũng làm cô thấy tốn sức.
"Sao thế? Có phải thấy khó chịu chỗ nào không?"
Mạc Trọng Huy đưa tay ra ướm lên trán cô, rồi tìm nhiệt kế đo nhiệt độ cho cô. Kết quả mọi thứ đều rất bình thường.
Hắn nghĩ chắc hôm qua đã làm cô mệt rồi, hắn hôn lên trán cô, dịu dàng nói, "Hôm nay anh có chút việc ở công ty, buổi tối anh sẽ về ăn tối với em, nếu thấy khó chịu thì nằm nghỉ đi, có việc gì cứ gọi điện thoại cho anh."
Chắc chắn Mạc Trọng Huy đang trả thù cô, hắn cứ bỏ cô lại một mình như vậy sao.
Cả ngày An Noãn cứ chảy nước mũi, ho khan. Sau khi cơn đau đầu qua đi, cô muốn uống nước lại chẳng có ai rót cho cô. Người làm trong nhà trước giờ đều không dám lên làm phiền trong lúc cô ngủ.
Mạc Trọng Huy xong việc trở về nhà ăn cơm với cô, nghe người làm nói cả ngày nay cô không xuống lầu liền vội vội vàng vàng chạy lên lầu, phát hiện cô nhóc này mũi đỏ cả lên, còn đang chảy nước mũi ròng ròng, mắt cũng đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.
"Có chuyện gì thế? Ban sáng lúc anh đi không thấy em bị sốt mà."
An Noãn nhức đầu, hừ lạnh, "Anh cho rằng cứ bị bệnh là phải phát sốt à, tôi bị cảm nặng."
Mạc Trọng Huy lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Cầm Phong.
Mạc Trọng Huy ngồi bên cạnh cô, cầm khăn giấy nhẹ nhàng cẩn thận lau nước mắt, nước mũi cho cô, vừa lau vừa trách móc, "Không phải anh đã nói có chuyện gì thì gọi điện cho anh à, sao em cứ không chịu nghe lời như vậy hả?"
An Noãn yếu ớt nói, "Mạc Trọng Huy, anh đừng có ngụy biện, cũng đừng có giả mù sa mưa, rõ ràng là anh đang trả thù tôi, anh trách tôi lần trước khi anh bị cảm tôi ghét bỏ anh, cho nên anh cố ý mặc kệ tôi. Bỏ đi, anh đi đi, để tôi chết đi là xong, chết rồi cũng giải thoát, dù sao tôi cũng không muốn sống nữa."
Mạc Trọng Huy mỉm cười trách cô, "Em nói ngớ ngẩn cái gì vậy, sao anh có thể bỏ mặc em được, ngoan, em nằm xuống đã, Thẩm Cầm Phong sẽ đến ngay thôi."
Hiếm lắm Thẩm Cầm Phong mới có được một buổi hẹn hò với bạn gái, thế mà lại bị Mạc Trọng Huy gọi điện thoại bắt đến. Anh ta không tình nguyện lắm, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của An Noãn, anh ta lại thấy thật hả giận.
Thẩm Cầm Phong kiểm tra cơ bản cho cô xong chỉ nói, "Không phát sốt, không cần phải truyền dịch, uống một chút thuốc nước, nghỉ ngơi nhiều một chút, uống nhiều nước ấm, qua mấy ngày nữa là khỏe thôi."
Tuy rằng Mạc Trọng Huy không hài lòng cho lắm, nhưng hắn vẫn tin tưởng vào khả năng của Thẩm Cầm Phong.
"Trước khi uống thuốc cho cô ấy ăn chút gì đó, thanh đạm thôi."
Mạc Trọng Huy bảo người làm nấu một ít cháo, tự mình đút cho cô.
An Noãn mệt mỏi, không muốn ăn một chút nào, cứ liên tục đẩy hắn ra.
"Ngoan, ăn mấy thìa nữa rồi uống thuốc, nếu không bị cảm nặng hơn sẽ chỉ thấy khó chịu hơn thôi."
Mạc Trọng Huy dỗ An Noãn giống như dỗ trẻ con. Thẩm Cầm Phong đứng bên cạnh thấy được cả mặt đều co rút.
"Cậu Mạc, không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây." Thẩm Cầm Phong vẫn còn nhớ đến người đẹp vừa gặp mấy hôm trước.
Mạc Trọng Huy không thèm đếm xỉa nói, "Hôm nay anh ở lại chỗ tôi đi, ngộ nhỡ có chuyện gì thì tôi còn tìm anh."
Thẩm Cầm Phong giật khóe miệng, không nhịn được nói, "Cậu Mạc, cô An chỉ bị cảm thôi, không có chuyện gì đâu."
"Lỡ giữa đêm cô ấy phát sốt thì sao, anh phải ở lại đây."
Thẩm Cầm Phong tức tới mức muốn đánh người, thế nhưng anh ta cũng ngoan ngoãn ở lại.
An Noãn uống thuốc cảm xong nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ.
Mạc Trọng Huy cũng không thèm đi tắm, tranh thủ nằm xuống bên cạnh cô, ôm cả người cô vào trong lòng.
"Mạc Trọng Huy, tôi bị cảm, anh không sợ bị lây bệnh sao?"
Hắn nhếch miệng cười, tự giễu nói, "Chỉ có em chê anh thôi, từ trước đến giờ anh đâu có chê em đâu."
Một lát sau, An Noãn liền ngủ say, Mạc Trọng Huy ôm lấy cô mà không dám động đậy chút nào, hắn sợ làm cô tỉnh giấc, thấy cô ho khù khụ, hắn chỉ mong mình có thể thay cô chịu đựng nỗi đau này.
Nửa đêm An Noãn tỉnh dậy, miệng lưỡi khô khốc, đầu đau muốn nứt ra, Mạc Trọng Huy bên cạnh mở mắt nhìn cô chằm chằm, hắn không dám chợp mắt, chỉ sợ cô bị khó chịu mà tỉnh dậy bất cứ lúc nào.
"Sao rồi, có phải thấy khó chịu lắm không?"
Hắn đau lòng hôn lên trán cô.
"Nước, tôi muốn uống nước, khát."
Mạc Trọng Huy ngẩn ra, thản nhiên nói, "Lần sau anh bị cảm, em có còn ghét bỏ anh nữa không?"
An Noãn liếc hắn một cái, vờ như muốn ngồi dậy, Mạc Trọng Huy vội vã ấn cô xuống, "Được rồi, được rồi, anh không nói linh tinh nữa, giờ đi rót nước cho em ngay đây, ngoan ngoãn nằm đó đi."
Mạc Trọng Huy rót cho cô một cốc nước nóng, đút từng thìa nước cho cô.
An Noãn uống nước xong lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cả đêm Mạc Trọng Huy không hề chợp mắt, cứ liên tục kiểm tra nhiệt độ trên trán cô.
Sáng sớm hôm sau, khi An Noãn tỉnh lại, Mạc Trọng Huy đã tự tay nấu cháo cho cô.
"Tôi không muốn ăn gì cả, chỉ muốn ngủ thôi."
An Noãn lười biếng nói, dường như chỉ cần tỉnh dậy là cô bắt đầu ho, chảy nước mắt, nước mũi.
Mạc Trọng Huy nghiêm nghị nói, "Nếu như em không chịu ăn gì cả, anh chỉ còn cách đưa em đến bệnh viện thôi."
An Noãn bất đắc dĩ phải ngồi dậy, Mạc Trọng Huy cẩn thận từng chút đút cháo cho cô. Từ trước đến giờ chưa từng thấy hắn dịu dàng nhẫn nại như vậy bao giờ, con người rồi cũng sẽ có lúc thay đổi, nhất là vào những thời điểm đặc biệt như thế này.
Thấy Mạc Trọng Huy thổi nguội từng thìa cháo cho cô, An Noãn không nhịn được nói, "Anh như vậy rất giống ba tôi, hồi còn nhỏ tôi không thích uống thuốc, ông ấy cũng giống như anh bây giờ, vừa dỗ ngọt vừa uy hiếp cho tôi để cho tôi uống thuốc."
Mạc Trọng Huy nghe vậy thoáng sững người.
"Mạc Trọng Huy, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn đó thì tốt biết mấy."
Tay hắn run run, cố gắng đè nén nỗi niềm kia lại, gượng cười nói, "Chuyện đã qua em đừng nhắc lại nữa, anh sẽ đối xử tốt với em, bù đắp cho em tất cả những tổn thương mà anh đã gây ra."
An Noãn quay đầu nhìn sang một bên, lạnh nhạt nói, "Muộn rồi, ba tôi cũng không thể sống lại được. Nếu như anh còn một chút áy náy với ông ấy thì hãy hạ bệ Lương Trạch Minh đi."
Mạc Trọng Huy bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt ngưng trọng.
"An Noãn, em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh, đừng lo những chuyện khác nữa được không?"
An Noãn lắc đầu, cắn răng nói, "Dù anh không giúp tôi, tôi cũng sẽ tự mình trả thù cho ba."