La Thần nhíu mày: "Núi Long Hổ có đại trận hộ sơn, làm sao yêu thú có thể vào được?" Nhưng nói xong vẫn đứng lên, dặn dò Vinh Tuệ Khanh: "Nhóc cứ đợi ở động phủ của mình, đừng có ra ngoài. Ta sẽ nói giúp cho nhóc, dù sao lúc chiều bọn họ cũng đã biết nhóc không khỏe. Nhóc còn đi đến phòng đan dược, có lẽ cũng không ai đi soi xét."
Vinh Tuệ Khanh tinh nghịch nhấp nháy mắt: "Thần thúc là 'đại hồng nhân' của Long Hổ Môn, sẽ không có ai không hiểu lý lẽ mà đi soi xét ta."
Tiếng vang bên ngoài càng lúc càng lớn.
Tiếng bước chân bỏ chạy tán loạn, tiếng kêu la hô bạn gọi bè, thỉnh thoảng còn lẫn vào tiếng dã thú gào rống rung động cả sơn cốc, khiến cho Long Hổ Môn vốn luôn yên ắng an bình như thế ngoại đào nguyên bỗng trở nên hỗn loạn không bì nổi.
La Thần có chút bất an, đi được vài bước lại quay đầu nhìn cô: "Ở lại trong phòng. Ta lập kết giới cho nhóc, những yêu thú bình thường sẽ không vào được."