Trên đầu của bóng người kia đội chiếc mũ kéo sụp xuống, người ngoài căn bản không nhìn thấy rõ gương mặt. Bàn tay đeo găng tay màu đen dài nắm chặt thanh lưỡi liềm, toàn thân cũng được che kín giống như được bọc trong cái túi vậy.
Mão Quang khiếp sợ. Cho dù ông là yêu tu, hơn nữa còn là yêu tu vừa Kết Anh, không thua kém gì tu sĩ Nhân giới Nguyên Anh trung kỳ, thậm chí hậu kỳ. Nhưng bóng người trước mặt này chỉ đứng ở đó đã tạo uy áp mạnh mẽ tới mức làm ông không thể động đậy được.
Vinh Tuệ Khanh cũng trợn tròn hai mắt nhìn. Cô chạy như bay về phía trước: "Ngươi là ai? Tránh ra cho ta! Ngươi dám động tới Thần thúc của ta thì ta sẽ lấy mạng của ngươi!" Cô nói xong Nhật Nguyệt Song Câu đã rời khỏi bàn tay bay về phía đối phương.
Mão Quang lo lắng đối phương ra tay thì Vinh Tuệ Khanh sẽ bị thua thiệt, nên vội vàng lớn tiếng ngăn cản: "Tu vi của người này sâu không lường được, Vinh cô nương cẩn thận!"