Bách Hủy vừa mới tiến vào giai đoạn Luyện Khí, nên cũng mới bắt đầu tu luyện mị thuật mà thôi.
Có điều để đối phó với một tên quản sự người phàm không có tu vi thì vẫn thừa sức.
Quả nhiên gã quản sự không biết trong lúc bản thân lơ đãng đã bị đưa vào tròng. Khi ông ta nhìn vào đôi mắt mê hoặc đầy vẻ tội nghiệp của Bách Hủy, trái tim không kiềm chế được đập loạn xạ, chỉ cảm thấy nếu cô gái này muốn ông ta làm cái gì ông ta chắc chắn sẽ đáp ứng, cho dù phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ. Giọng điệu của gã quản sự lúc này bỗng chốc dịu xuống, kéo Bách Hủy sang một bên, lén lút nói: "Đúng là kẻ thức thời! Đương nhiên ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống. Nếu ngươi coi trọng tiểu tình lang của mình thì đừng hành động theo cảm tính lần nữa. Đắc tội phu nhân nhà ta, bảo đảm đến xương cốt các ngươi cũng không còn!"
Thấy sắc mặt quản sự đầy vẻ quan tâm lo lắng, Bách Hủy vừa đắc ý vừa mừng rỡ. Lúc cô ta sắp chết mới biết được mị thuật trên đời cũng phân làm nhiều loại. Kiếp trước cô ta tu luyện loại kém nhất, chính là loại mị thuật kích thích đàn ông chỉ muốn hợp hoan cùng mình.
Còn mị thuật cao cấp thật sự sẽ khiến đàn ông một lòng một dạ với cô ta. Giống như cô ta muốn bọn họ lao vào chỗ chết thì bọn họ cũng sẽ cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng. Đó chính là sự khống chế tuyệt đối từ thần hồn đến tình cảm, chứ không chỉ gói gọn trong việc hoan lạc xác thịt nữa, vì đó chỉ là thứ yếu thôi.
Đợi đến lúc mị thuật kiếp này của cô ta thành công, chỉ cần ban cho những gã đàn ông này một nụ cười cũng đủ để bọn họ vào sinh ra tử vì mình. Còn thể loại thải bổ1 cặn bã trên giường kia thì đương nhiên không đáng nhắc tới. Dù sao những kẻ đàn ông được cô ta dùng để thải bổ cũng có lợi ít nhiều.
1 Thải bổ: Thường chỉ nam tu được dùng để bổ sung Dương khí trong quá trình giao hợp với nữ tu.
Đối với tất cả các công pháp tu chân cao cấp nhất, bất kể chính tà đều có một điểm đặc thù như nhau. Đó chính là chú trọng sự cân bằng và điều hòa trong mối liên kết giữa hai cực Âm Dương. Nên biết rằng, chỉ có Dương khí không thể sinh sản, chỉ riêng Âm khí chẳng thể kéo dài. Bởi hai cực này đều cực kỳ bá đạo ngang ngược, nếu chỉ chăm chăm để ý đến những công pháp có lợi cho mình thì về sau nhất định sẽ gây ra phản phệ vô cùng mãnh liệt, rốt cuộc tất cả công sức đều đổ sông đổ biển.
Tu chân, suy cho cùng là phải đạt được trạng thái cân bằng trong mối liên kết Thiên Nhân hợp nhất. Như vậy mới có thể thật sự tu thành đại đạo, thọ cùng trời đất.
Người phàm tu chân, ngoại trừ phải phá bỏ ràng buộc thân thể, còn phải đấu tranh với chính tâm ma của bản thân. Chẳng khác nào đi dây trên vách đá, khiêu vũ trên mũi dao, mặc dù quá trình cực kỳ đau đớn nhưng trong lòng vẫn vui sướng không thôi.
Bách Hủy rất may mắn. Sau khi sống lại, chuyện đầu tiên cô ta làm chính là đi đến nơi cất giấu công pháp mị thuật cao cấp nhất trong truyền thuyết và nhanh tay sở hữu được nó.
Đời này, cô ta không muốn mình phải mất công đi vòng vo nhiều nữa.
Nhìn Đại Ngưu bên cạnh, ý cười của Bách Hủy càng sâu. Đối với mị thuật mà nói, song tu là điều tất nhiên phải có rồi. Nhưng song tu với ai lại phải chú trọng kỹ lưỡng. Giống như uống thuốc vậy, thể chất mỗi người không hề giống nhau, thuốc có hiệu quả với người này nhưng chưa chắc đã có hiệu quả với người khác.
Song tu cũng như thế, nếu như tìm không đúng người đàn ông mình muốn tìm thì chẳng khác nào uống nhầm thuốc, có thể dẫn đến hậu quả chết người. Hơn nữa đàn ông thải bổ không phải càng nhiều càng tốt. Giống như linh căn vậy, linh căn càng nhiều thì càng vô dụng.
Khi bọn họ đứng trên đất Đông Đại Lục này, thời đại vọng tưởng ngũ linh căn có thể nghịch thiên đã qua rồi...
Cùng đạo lý như vậy, nếu đối tượng thải bổ càng nhiều thì linh lực hấp thu càng tạp, ngược lại nó sẽ gây ảnh hưởng không tốt với việc tu luyện. Cái câu đối tượng thải bổ càng nhiều càng tốt thật ra là một nhận thức sai, thậm chí có thể khiến người khác thiệt hại không nhẹ. Bởi vì có được công lực như thế sẽ dần dần khiến tu sĩ tu theo lối thải bổ mị thuật sa vào con đường lạc lối, làm cho bọn họ ngày càng xem trọng hoan lạc thân thể mà quên đi ý định tu luyện ban đầu, cuối cùng đều bị tẩu hỏa nhập ma.
Kiếp trước của Bách Hủy, chính là khó tự kiềm chế bản thân trầm mê vào con đường ham muốn xác thịt, sau cùng cạn kiệt sức lực trong lúc giao hoan mà chết.
Lúc sắp chết cô ta mới biết nguyên cớ do đâu mà công pháp bản thân tu luyện luôn ở cấp thấp…
"Cô nương, ngươi còn thất thần ra đấy làm gì? Mau đi đi! Phu nhân của chúng ta có tai mắt ở đây..." Vị quản sự cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Vốn tuổi mình không còn trẻ nữa, nhưng đối với Bách Hủy lại có cảm giác vì cô ta thịt nát xương tan cũng chẳng hề gì. Lúc này thấy Bách Hủy ngây người chôn chân một chỗ, ông ta lại vì cô ta mà cảm thấy lo lắng khôn nguôi, đành cố gắng mở cánh cửa đang đóng chặt phía sau mình.
Nhớ đến thủ đoạn của Đóa Linh phu nhân, Bách Hủy không khỏi rùng mình. Cô ta vội vã cảm tạ gã quản sự rồi kéo tay Đại Ngưu chạy một mạch ra khỏi sơn trang Đóa Linh, khởi hành suốt đêm, chạy về phủ thành Vĩnh Chương.
Ở trong phòng Đóa Ảnh thấy hết tất cả, bĩu môi khinh thường nói: "Vinh Tuệ Khanh đã quê thì chớ, hôn phu của nàng ta còn quê không để đâu cho hết. Nàng ta làm sao có thể đính hôn với một người sợ chết như vậy chứ?"
Đóa Nhan bên cạnh nói bóng gió: "Ích kỷ lạnh bạc, tham sống sợ chết mới có thể đắc thành đại đạo. Tỷ có thấy nam tử hán nhiệt huyết nào có thể bình an sống đến già không? Tỷ đừng xem thường vị hôn phu của Vinh Tuệ Khanh, nói không chừng sau này người ta có thể thành đại tu sĩ đó!"
Đóa Ảnh tức giận muốn phản bác lại nhưng cuối cùng không nói nên lời. Cô nàng chỉ biết run người cả buổi, sau đó cười nói: "Đệ nói đúng. Cũng phải thôi, nếu không ích kỷ lạnh bạc thì làm sao có thể đắc thành đại đạo?"
Hai người ở đây chờ cả buổi, sau khi nghe xong quản sự bẩm báo lần này không tuyển được người có song linh căn trở lên thì họ nhanh chóng trở về báo lại với Đóa Linh phu nhân.
Đóa Linh phu nhân cũng không để ý.
Người tu chân không phải rau cải trong vườn, đâu phải cứ muốn cái gì thì có cái đó?
Năm nay sơn trang Đóa Linh bọn họ thu được ba người có linh căn tốt đã là may mắn trời cho rồi.
"Ta cũng biết đại điển chọn đồ đệ năm nay chỉ làm cho có. Nhưng ở nước Đại Sở, địa vị của sơn trang Đóa Linh chúng ta không phải hạng thường, đành phải tổ chức có lệ cho họ nhìn một chút. Nếu chọn xong rồi thì bảo quản sự dán thông báo, để những ai quan tâm ba năm sau hãy đến." Đóa Linh phu nhân phân phó xong lại dặn Đóa Ảnh: "Nhất định phải ở cùng Vinh Tuệ Khanh, học theo con bé ấy thật tốt. Ta phải bế quan nửa năm để chuẩn bị nghi thức nhập tu cho Đóa Nhan. Trong nửa năm này, hai con toàn quyền phụ trách việc ở sơn trang Đóa Linh, không được phép phạm sai lầm. Có nghe thấy không?"
Đóa Nhan học theo Vi Thế Nguyên cũng đã không khác nhau là bao rồi. Sau nửa năm chắc chắn có thể hoàn thành đại sự.
Đóa Ảnh và Đóa Nhan đồng thanh trả lời, cùng dõi mắt nhìn Đóa Linh phu nhân xuyên qua bức tường, đi vào bên trong một mật thất được thiết kế ẩn sau phòng nghỉ của bà ta.
Đây không phải lần đầu tiên Đóa Linh phu nhân bế quan nên Đóa Ảnh và Đóa Nhan chẳng lấy gì làm lạ. Hai người cùng thương lượng một chút, sau đó mỗi người đảm nhiệm một chức vụ quản lý riêng.
...
Trong lòng Vinh Tuệ Khanh thấp thỏm không yên. Cô được Đóa Linh phu nhân cứu về từ Dốc Lạc Thần, vốn dĩ muốn theo Đóa Linh phu nhân học một ít bản lĩnh. Nhưng sau khi nghe Lâm Phiêu Tuyết nói thì rõ ràng Đóa Linh phu nhân không hề có ý tốt, nghĩ đến đây cô lại do dự không thôi.
Mỗi ngày đều êm ả trôi qua mà Đóa Linh phu nhân lại không thấy tăm hơi đâu hết.
Đóa Ảnh nói, tổ cô cô của mình ra ngoài thăm lão tổ Đóa gia một chuyến. Lão tổ chính là tu sĩ duy nhất của Đóa gia đạt tới Nguyên Anh, năm nay bà đã một ngàn tuổi rồi.
Nghe Đóa Ảnh nói như thế, trong đầu Vinh Tuệ Khanh không tự chủ xuất hiện hình ảnh Hắc Sơn lão yêu2 tóc trắng xóa mặt đầy nếp nhăn...
2 Hắc Sơn lão yêu: Là một nhân vật trong Thiện Nữ U Hồn. Nguyên hình của Hắc Sơn lão yêu là một ngọn núi đen khổng lồ, trải qua tu luyện mà thành tinh. Nó có hơn một ngàn năm đạo hạnh, ít người có thể địch lại.
Một ngàn tuổi, không biết già đến mức nào rồi?
Đóa Ảnh nghe xong, ôm bụng cười lớn, nói với cô: "Tổ cô cô của ta cũng hơn tám mươi rồi, muội cảm thấy người già sao?"
Vinh Tuệ Khanh thành thật lắc đầu: "Không già chút nào, nhìn dáng vẻ người cùng lắm mới hai tám hai chín tuổi thôi." Sau đó uyển chuyển hỏi Đóa Ảnh: "Đóa Linh phu nhân khi nào quay về? Lão tổ Đóa gia có về cùng không?"