Nhiệt độ của bể nước nóng vốn dĩ tương đối cao, có chút phỏng người và có cả mùi của lưu huỳnh.
Mà suối nóng được linh mạch tẩm nhiễm, mùi lưu huỳnh đã bay đi hết, linh khí dạt dào, vừa thích hợp cho việc chữa trị và ngâm mình tu luyện.
Vinh Tuệ Khanh chưa từng thử tu luyện trong dòng suối linh mạch như thế này. Cô chỉ rất muốn ngâm mình trong suối nước nóng mà thôi.
La Thần ngồi dưới đáy suối linh mạch, dựa vào vách hồ nóng bỏng, cẩn thận đặt Vinh Tuệ Khanh ở trên đùi mình, để cô ngồi đưa lưng về phía y.
Vinh Tuệ Khanh cố gắng đẩy cái tay đang ôm lấy ngực cô ra, lên tiếng quở mắng: "Ngồi yên mà tu luyện, người cứ nắn bóp như vậy làm sao ta có thể tập trung tinh thần? Đây là hộ pháp cho ta đấy hả? Hay là làm loạn?" Thần thúc trước kia cẩn trọng chu đáo là thế, sao bây giờ lại giống như một kẻ vô lại. Vinh Tuệ Khanh bên ngoài thì có vẻ tức giận, trong lòng lại thấy cảm giác ấy thật là kì diệu.