(*)Kim Thân: mình vàng, thường chỉ tượng Phật
Trong góc là một đống sách chồng chất, đều là công pháp tu luyện, có nhất trọng đến tứ trọng, và cũng giống như Tàng Thư Các của học viện Hồng Thiên, cấp càng cao thì càng ít. Còn như công pháp dành cho võ giả lục trọng thì chỉ có chưa đến 10 quyển.
"Tuy hơi ít, nhưng có còn hơn không!"
Vốn cứ ngỡ giống như Tàng Thư Các trong học viện, có đến mấy trăm hoặc hơn ngàn quyển để mình sàng lọc. Giờ xem ra, mơ mộng hơi nhiều rồi!
Có điều, ngẫm lại thì hắn chợt vỡ ra. Học viện dạy dỗ biết bao nhiêu con người, mỗi người lại có thể chất khác nhau, công pháp thích hợp cũng theo đó mà khác biệt. Nếu giảng dạy rập khuôn, cứng nhắc thì sao có thể bồi dưỡng nhân tài cho được? Đương nhiên cần phải có thật nhiều sách chuyên môn hơn để khai phá tư duy.
Còn việc sưu tập của một cá nhân thì khác, công pháp thích hợp với ông ta thì chỉ một vài quyển là đủ rồi. Có thể sưu tập đến gần chục quyển thì đã coi như rất khá!
Cầm hết mấy quyển sách ấy lên, lật nhẹ một lượt, lạch tạch lạch tạch, trong đầu hắn đã xuất hiện thêm bằng đó bí tịch.
"Sao vậy, những công pháp này quá tầm thường, không vào nổi mắt của cậu sao?"
Thấy người thanh niên chỉ cầm lên lật xoèn xoẹt một lượt, chỉ sợ là còn chưa kịp xem nội dung bên trong thì đã bỏ xuống. Đại sư Lục Trầm không khỏi ngạc nhiên mà hỏi một câu.
"Dạ không, tôi cũng chỉ muốn xem sơ qua cho biết thôi!" Trương Huyền lắc đầu, thấy chỉ có mấy quyển này thì định cáo từ ra về. Đột nhiên hắn nhìn sững về một chồng sách ở cách đó không xa. "Những quyển ấy là…"
"À, đó là do thằng con trai ăn hại của ta để lại đấy! Nó thích xài sức mạnh cơ bắp, nên đã sưu tầm không ít các bí tịch liên quan đến việc tăng cường sức mạnh thể chất! Thậm chí nó còn đến tận Tàng Thư Khố của vương quốc, đem hết sách có liên quan về!" Đại sư Lục Trầm cười khổ: "Tu luyện võ công, chân khí mới là thứ quan trọng nhất, còn nhục thể chỉ là thứ phù phiếm bên ngoài, không đáng nhắc đến!"
Người luyện võ, tuy cũng có cảnh giới Bì Cốt để tôi luyện cơ bắp và gân cốt, nhưng nếu xét cho cùng, chân khí mới là thứ quan trọng nhất. Chỉ có chân khí thuần khiết, hùng hậu thì thực lực mới thực sự mạnh mẽ!
Còn nhục thể, trong mắt của không ít người tu luyện, chỉ là thứ mang tính bổ trợ không quan trọng.
"Tôi có thể xem thử không?"
Thấy sách về tăng cường sức mạnh nhục thể có đến mấy ngàn quyển, Trương Huyền thấy khá động lòng, liền hỏi ngay.
Hắn có được thư viện Thiên Đạo, nên cũng không cần công pháp gì cao thâm cho lắm. Chỉ cần số lượng sách đủ nhiều là có thể chắt lọc lấy tinh túy, loại bỏ sai sót, chỉ để lại thứ thực sự hữu dụng.
Tu luyện nhục thể tuy nhìn vào chỉ là chuyện cỏn con, cũng không thể khiến thực lực tiến bộ nhanh chóng. Nhưng nếu loại trừ hết những sai sót trong số lượng sách khổng lồ kia, rồi đi trên con đường chính xác nhất, có lẽ hiệu quả sẽ khác hẳn.
Dẫu sao bây giờ cũng không kiếm đâu ra được công pháp tầng thứ sáu, chi bằng cứ xem thử số sách này trước, biết đâu lại có được vài gợi ý hay ho.
"Anh bạn trẻ, nếu cậu muốn xem thì cứ tự nhiên!" Đại sư Lục Trầm mỉm cười.
Đã đưa cậu ta vào đây, đương nhiên chẳng cần phải ky bo làm gì, cậu ta muốn xem gì cứ xem thoải mái.
"Thế tôi xin mạn phép vậy!" Trương Huyền gật đầu, bước đến trước đống sách kia, và cũng lật liền tay như khi nãy.
Lạch tạch tạch--- Lạch tạch tạch---
"Cậu ta đây là…"
Đại sư Lục Trầm thấy hành động của hắn, lập tức cảm thấy không thể hiểu nổi.
Chẳng phải cậu ta đòi xem sách sao? Chạy đến đó lật điên cuồng như thế làm gì?
Không lẽ số sách ấy… cũng không hợp "khẩu vị"?
Cũng đúng, anh bạn trẻ này vốn định tìm công pháp tu luyện tầng thứ sáu, chắc hẳn thực lực đã đạt đến tầng thứ năm rồi. Thực lực như vậy thì đã đi qua cảnh giới Bì Cốt từ lâu, có tu luyện thân thể hay không cũng chẳng còn quan trọng.
Cho nên cậu ta bảo muốn xem, có lẽ chủ yếu vì tò mò thôi.
Nghĩ đến đây, đại sư không thắc mắc thêm nữa, bản thân cũng lật ra tuyệt tác của một vị đại sư để lại, chăm chú thưởng lãm.
Hơn mười phút sau, một đống công pháp luyện thể đã bị Trương Huyền lật hết.
"Phương pháp tu luyện chính xác!"
Thấy thư viện Thiên Đạo đã xuất hiện thêm mấy ngàn quyển sách, Trương Huyền âm thầm ra lệnh, trước mắt hắn chợt có ánh sáng lóe lên, một quyển sách tu luyện chính xác đã hiện ra trong biển ý thức.
Cũng giống như công pháp trước đây, lần này thư viện cũng đã trích lấy tất cả những điểm chính xác từ trong đống sách vừa rồi và tổng hợp lại thành một bản hoàn mỹ.
"Xem thử thế nào…"
Vừa lật sách ra, một đoạn câu chữ lập tức đập vào mắt, đi sâu vào trong đầu.
"Chân khí là nước, nhục thể là chiếc bình đựng nước. Bình chứa có vững chắc thì mới chứa được càng nhiều nước hơn, chất lượng nước cũng càng cao…"
Chỉ đọc được câu đầu tiên, đã khiến hắn ngộ ra.
"Quá đúng!"
Mắt Trương Huyền lóe sáng.
Trước đây hắn cũng có lối suy nghĩ hệt như bao người, rằng có tu luyện nhục thể hay không cũng chẳng quan trọng, cốt yếu vẫn là tu luyện chân khí.
Đọc được câu này rồi, hắn mới hiểu ra, suy nghĩ ấy nông cạn biết bao.
Nếu không có da thì lông biết mọc từ đâu?
Quan hệ giữa chân khí và nhục thể cũng hệt như vậy. Chỉ có nhục thể mạnh mẽ mới chứa đựng nổi sức mạnh cuồng bạo của chân khí, từ đó phát huy được uy lực càng mạnh hơn.
Giống như vừa mở ra một cánh cổng lớn, Trương Huyền hồ hởi đọc tiếp, càng đọc càng phấn khích. Chân khí trong cơ thể hắn cũng tự động vận hành không ngừng theo phương pháp được ghi chép trong bí tịch.
Rắc rắc! Rắc rắc!
Dưới dòng chảy của chân khí, nhục thể yếu ớt của hắn lại một lần nữa được tu dưỡng, cơ bắp cũng dần nở nang, lớp da trở nên dày dặn hơn. Tất cả trở nên hợp lý hơn, chính xác hơn.
Rắc! Rắc!
Tâm trí chìm sâu vào trong những giảng giải của bí tịch, Trương Huyền không hề hay biết nhục thể của mình đang xảy ra sự lột xác kinh người, giống như cả cơ thể hắn được nhồi thêm sắt thép, khiến hắn dần biến thành một món binh khí lợi hại, vượt hẳn người thường.
"Không hổ là công pháp do thư viện Thiên Đạo sàng lọc ra, quả nhiên lợi hại! Sau này sẽ gọi là Thiên Đạo Kim Thân vậy!"
Một canh giờ sau.
Cuối cùng Trương Huyền cũng đã xem xong quyển sách mới, chân khí cũng đã lưu chuyển trọn một vòng trong thân thể theo phương pháp mới trong này.
Ùng!
Cùng lúc hắn đặt tên xong thì quyển sách trước mắt chợt phát ra ánh sáng chói lóa, trên trang bìa đã hiện ra bốn chữ lớn, "Thiên Đạo Kim Thân"!
"Sau này phải nỗ lực tu luyện mới được… Ủa? Mình đã luyện xong rồi sao?"
Đang định trở về sẽ cố gắng tu luyện đàng hoàng, nhưng rồi chợt nhận ra khi đang xem sách thì bản thân cũng đã bắt đầu luyện bộ công pháp này mà chẳng hay! Cũng có nghĩa là, bộ công pháp này, hắn đã hoàn toàn luyện xong.
"Trước mình đã biết công pháp Thiên Đạo không có sai lầm nên tu luyện rất nhanh. Nhưng không ngờ mình còn luyện xong bộ Thiên Đạo Kim Thân này ngay trong lúc chẳng hay biết gì cả…"
Hắn chỉ đoán là sau này tu luyện Thiên Đạo Kim Thân sẽ chẳng khó khăn gì nhiều, nhưng thật sự không ngờ tới rằng, chỉ xem qua nội dung một lượt mà đã luyện xong.
Chuyện này khiến hắn cũng có hơi dở khóc dở cười.
"Thôi kệ, dẫu không kiếm đủ thư tịch công pháp tầng thứ sáu, nhưng luyện được bộ công pháp này, hẳn thực lực đã tiến bộ không ít!"
Lần này đến nhà đại sư Lục Trầm, dẫu chưa đạt được mục đích nhưng cũng đã có được Thiên Đạo Kim Thân, xem như đã vớ bẫm rồi.
Chỉ có điều, nhục thể và chân khí khác nhau. Lượng chân khí có thể được nhìn thấy rất rõ ràng, sau khi tu luyện xong, sở hữu thực lực thế nào, vừa nhìn đã biết. Còn nhục thể thì ẩn tàng dưới da, rất khó để nhận ra.
Nói cách khác, tuy hắn đã luyện xong Thiên Đạo Kim Thân, nhưng vẫn chưa rõ thực lực đã tăng lên bao nhiêu, càng không hề biết nhục thể của mình có được tăng cường hay không.
Đương nhiên cũng chẳng có gì phải vội, dẫu sao cũng đã luyện xong, về học viện kiếm cái trụ đá đo sức mạnh, thử một cái là biết ngay ấy mà.
"Anh bạn trẻ Trương Huyền này… rốt cục cậu đang làm cái gì vậy?"
Lúc này trong đầu đại sư Lục Trầm đang hiện ra một dấu hỏi to đùng.
Mặc dù ông ngồi xem sách, nhưng thỉnh thoảng cũng liếc mắt quan sát đối phương. Cậu chàng này sau khi lật sách một hồi thì đứng bất động suốt một canh giờ liền, không hiểu là đang làm cái trò gì vậy?
Không lẽ đọc nhiều sách quá nên tẩu hỏa nhập ma rồi?
Tình huống này cũng không phải chưa từng xảy ra.
Trước đây ở vương thành Thiên Huyền cũng có một tay thiên tài siêu hạng. Người ta học một bộ công pháp phải mất hai đến ba năm, thậm chí lâu hơn, còn anh ta thì chỉ cần hai ba ngày!
Cũng chính vì vậy, công pháp hay võ công kiểu nào anh ta cũng học. Anh ta dự định sau khi thấu hiểu hết, sẽ sáng tạo ra một bộ mới. Cuối cùng, công pháp mới chưa thấy đâu, bản thân anh ta thì đã bị tẩu hỏa nhập ma trước rồi!
Người thanh niên trước mặt, trông còn rất trẻ mà đã đạt đến cảnh giới Đỉnh Lực viên mãn, còn về thư họa thì đã đến cảnh giới của đại sư. Lẽ nào… cậu ta thực sự giống vị tiền bối kia, tham qua hóa thâm, đã xảy ra trục trặc gì rồi?
"Anh bạn nhỏ…"
Trong đầu tràn đầy nghi hoặc, đại sư Lục Trầm cũng không nhịn được nữa, bèn bước tới, vươn tay ra định cắt đứt dòng tư duy của người thanh niên, để cậu ta đừng chìm đắm quá sâu.
Trương Huyền đang xuýt xoa về sự lợi hại của Thiên Đạo Thần Công thì nghe thấy tiếng gọi, ngay sau đó có một bàn tay chạm vào thân thể mình.
"Ủa, Lục Trầm đại sư…"
Vừa định thần lại, hắn vội vàng quay người sang, bờ vai vô tình chạm vào người đại sư Lục Trầm.
Đùng!
Một tiếng động trầm đục vang lên, ngay sau đó, hắn thấy đại sư Lục Trầm thình lình văng ra, đập thẳng sống lưng lên kệ sách. Lộp bộp lộp bộp – sách rơi đầy sàn nhà.