Không ngờ kẻ kia bị Trương sư ép cho phải chạy trốn mà vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn đoạt xác người khác, sắc mặt Lạc Trúc trắng bệch.
"Đoạt xác?"
Mọi người sửng sốt.
Linh hồn vô hình vô chất, từ lúc rời khỏi thân thể người này xong rồi đi nơi nào, đúng là không có ai phát hiện ra.
"Không sai. Lúc ta bị đoạt xác cũng đã hắt hơi một cái. Chắc chắn kẻ ấy đã chui vào thân thể của hắn..."
Lạc Trúc vội vàng chỉ về phía tên béo.
"Ta?"
Tên béo đó tất nhiên chính là Tôn Cường. Lão vẫn đứng một bên nhìn thiếu gia đại triển thần uy, loại trừ linh hồn cho người ta. Nhưng bây giờ lại thấy lão già kia chỉ thẳng vào mình, lão cũng có hơi sững sờ, hai mắt lão chớp chớp, vẻ mặt trông rất vô tội:
"Ta bị đoạt xác?"
Đoạt xác, không phải linh hồn sẽ đấu đá để cướp thân thể sao? Thế nào mà mình vẫn bình thường, không có tí cảm giác lạ nào?