Nghe Tôn Cường kể lại, Trương Huyền rất nhanh đã biết được chuyện xảy ra trước đó.
"Không sai, làm tốt lắm! Điều đáng tiếc duy nhất là, đặt cược ít quá, chỉ có sáu nghìn linh thạch. Ít ra cũng phải một vạn chứ!"
Không ngờ cái lão Tôn quản gia này lại còn có thể biểu hiện tuyệt vời như vậy, chỉ dựa vào việc đánh cược đã kiếm được cho mình nhiều linh thạch đến thế, Trương Huyền nhìn lão với vẻ tán thưởng.
"Một vạn!"
Khóe miệng Trần trưởng lão lại giật một cái.
Sáu nghìn cũng đã khiến cho lão rầu lòng đến nỗi muốn tự sát. Nếu thật sự là một vạn, chắc lão đã bỏ trốn mất dạng từ lâu.
"Dám làm dám chịu, ta sẽ không quỵt nợ. Chỉ có điều..." Trần trưởng lão cắn răng một cái, "Tất cả gia tài của ta, cũng chỉ có thể lấy ra được ba nghìn linh thạch. Còn lại, có thể cho ta thư thả chừng một năm hay không?".
"Một năm? Một năm sau, cho dù ông trả ta hai vạn, cũng vô ích thôi!"
Trương Huyền lắc đầu.