"Thú ngữ thượng cổ, bác đại tinh thâm. Học tập được có mấy chữ là chắc chắn không có tác dụng gì!"
Trưởng lão Ngụy Dư Thanh rất nghẹn lời, cảm xúc lộ cả ra mặt.
Luôn mồm nói muốn đi học tập, xem sách suốt cả một ngày một đêm, làm ông ta tưởng rằng cái tên này có thể học được cái gì thật. Không ngờ chỉ học được mấy chữ. Đừng có nói là ngươi tới đây để làm trò cười đấy nhé!
Cho dù biết thú ngữ thật sự, có thể trao đổi với con dã thú này hay không cũng chưa biết được. Giờ lại chỉ biết có mấy ký tự, ngươi cảm thấy đối phương có thể để ý tới sao?
Nói đùa kiểu quái gì vậy!
Cứ tưởng rằng hắn dám nói tự tin như vậy, chắc chắn có khả năng thành công rất lớn. Không ngờ lại đúng là tới quấy rối.
Xem ra, có là thiên tài siêu cấp thì cũng không đáng tin tẹo nào...
"Không được thì các ông lại nghĩ cách đánh cho nó ngất xỉu!"
Thực ra với mấy chữ học được, chính Trương Huyền cũng không nắm chắc tẹo nào.
"Bắt đầu đi..."