Trương Huyền không có kiếm, cũng không có bất kỳ một loại binh khí nào. Thứ duy nhất chính là một thanh trường kiếm do trưởng lão của Thú Đường tặng thì hắn đã đưa cho Triệu Nhã.
Lúc này, đối phương buộc hắn sử dụng binh khí chiến đấu, bởi vậy hắn lập tức nhìn về phía cô bé đang đứng xem cạnh đó, hô lên một câu.
"Kiếm?"
Triệu Nhã có hơi do dự, cuối cùng vẫn lấy thành trường kiếm của mình ra, ném thẳng tới chỗ thầy Liễu kia.
Không biết tại sao thầy Liễu này lại mượn kiếm của mình, nhưng lần này, nếu cô đã quyết định đến đây giúp đỡ hắn, vậy cho mượn kiếm cũng không có gì to tát cả.
Soạt!
Trường kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang bắn ra bốn phía, khí thế toát ra từ trên người Trương Huyền lập tức thay đổi, tựa như đã dung hợp với thanh kiếm chỉ trong nháy mắt. Khí thế bắn thẳng lên trời, giống như là muốn cắt vỡ cả trời xanh.
Đinh đinh đinh đinh đinh!