Biết được giá cả của những dược liệu này, Trương Huyền cảm thấy trái tim mình như đã vỡ tan thành từng mảnh.
Tốn cả một đống nước bọt, lại thêm thời gian cả một đêm, mới kiếm ra được ba viên linh thạch, cuối cùng mới chỉ đủ mua một bộ dược liệu.
Các ngươi định ăn cướp hả?
Ta kiếm chút linh thạch dễ dàng lắm sao? Có cần ác như vậy hay không?
Chờ hồi lâu mà phía đối diện vẫn không gửi cái gì tới, rất rõ ràng... không có vấn đề.
"Thật keo kiệt! Còn nói là Luyện Đan Sư bốn sao nữa chứ. Có tí tiền như vậy cũng không muốn bỏ ra, quỷ nghèo!"
Trương Huyền ném bút, miệng thì lầm bầm.
Không phải nói là Luyện Đan Sư bốn sao sao? Không phải là nhân vật lớn của Liên minh vạn quốc gì gì đó sao? Có mỗi ba viên linh thạch cũng không bỏ ra nổi... Chưa thấy ai keo kiệt như thế...
"Quỷ nghèo..."
Mộc Dương Phong và đan sư Hồng Vân run rẩy.
Đại ca, rõ ràng là ngươi keo kiệt mới đúng chứ?