"Ta cũng sẽ không tùy tiện lấy dược liệu của ngươi đâu. Thế này đi!"
Khi mà vương tử Phí Hiên đang vô cùng buồn bực thì thanh niên đối diện lại mở miệng nói:
"Giống bệ hạ Thiên Tuyết, ta sẽ chữa bệnh miễn phí cho ngươi một lần."
Tuy cỏ Thú Linh có thể so được với hai viên linh thạch, nên Trương Huyền nhất định phải có, nhưng hắn cũng sẽ không khiến đối phương chịu thiệt.
Chắp tay ra sau lưng, vòng quanh vương tử Phí Hiên một vòng:
"Vừa nãy khi trị thương cho ngươi, ta phát hiện ra chân khí trong người ngươi ứ nghẹn, hơi thở không thông thuận. Nhìn thì khỏe mạnh, nhưng thực tế lại hơi yếu ớt! Nếu ta không nhầm thì có phải trong một đoạn thời gian gần đây, buổi sáng ngươi rời giường khó khăn, đêm lại không thể ngủ ngon?"
"Ta…"
Vẻ mặt vương tử Phí Hiên đầy buồn bực, đang nghĩ đến có nên cướp cỏ Thú Linh về không thì nghe được câu này, cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch:
"Sao… sao ngài biết?"