Sau khi kịch độc xâm nhập huyết mạch, Lộ Trùng cảm thấy toàn thân đều sắp phát điên rồi.
Cơn đau đớn kịch liệt, chui thẳng vào trong đầu, khiến cho cậu ta cảm thấy khó có thể chịu đựng được.
"Cha, mẹ, tỷ tỷ, đệ đệ..."
Từng bóng người xoay quanh ở trong đầu, không ngừng gọi cậu ta. Một lực hút cực mạnh, hình như đang muốn hút cả linh hồn cậu ta vào trong, khiến cậu ta mãi mãi chìm vào trong bóng tối, không có cách nào vùng lên được nữa.
"Không được. Ta không thể ngất đi. Một khi không chịu đựng được, bao nhiêu tâm huyết của thầy Liễu sẽ trôi theo dòng nước... Ta cũng còn mặt mũi nào đi gặp cha mẹ?"
Lộ Trùng siết chặt nắm đấm, hét to một tiếng.
Hai năm qua, cậu ta không nói lời nào, không phải vì không muốn nói, mà là... kẻ thù của cậu ta quá mạnh mẽ. Cậu ta không muốn để bản thân bị phát hiện khi còn chưa tu luyện thành công, chịu kiếp nạn diệt khẩu!