Giải quyết xong vấn đề cho hai học sinh, Tạ viện trưởng không còn nghi ngờ năng lực của hắn, và cũng giao lệnh bài học sinh trong lớp cho hắn luôn.
Có kinh nghiệm chỉ dạy từ hồi còn ở học viện Hồng Thiên, hắn biết mỗi một chiếc lệnh bài này đại diện cho một đệ tử. Sau khi bỏ vào trong nhẫn trữ vật, hắn lập tức đi về phía phòng học.
Liên tục đi nhầm vài lần, tìm người hỏi thăm một hồi, hắn mới tìm đến nơi.
Két!
Hắn đẩy cửa đi vào.
Phòng học này lớn hơn so với phòng học của hắn ở học viện Hồng Thiên lúc trước. Kích thước chừng bảy, tám trăm mét vuông, mặt đất đều được lát bằng nham thạch màu xanh trơn nhẵn. Hai bên vách tường có khắc tượng dã thú, dáng vẻ rất uy vũ, khí phách.
Chính giữa gian phòng là mười mấy học sinh đang vây quanh một cô nhóc trông khá xinh đẹp, líu ríu nói gì đó. Bởi vì quá mức tập trung, hình như bọn họ không phát hiện ra là hắn đã đến.
Trương Huyền lắc đầu.