"Đọc sách nghiêm túc?" Chòm râu của Mặc lão dựng đứng lên, tức muốn phun máu: "Không sao chép, không nghiên cứu, chỉ thấy sách là cầm lên lật lung tung, ngươi nói đi, có phải ngươi đã đọc sách như thế không?"
"Không lẽ đọc sách thì nhất thiết phải sao chép, nghiên cứu?" Bây giờ Trương Hiều mới vỡ lẽ ra, tại sao đối phương lại tức giận đến thế, nhưng cũng chỉ biết cười ra nước mắt.
Đời trước hắn làm quản lý thư viện, tính chất công việc cũng tương tự như Mặc lão, chỉ cần có thẻ mượn sách là có thể vào, miễn đừng có giết người phóng hỏa, còn lại, ăn uống ngủ nghỉ luôn trong ấy cũng chẳng sao.
Vốn dĩ hắn cứ ngỡ đối phương cố tình làm khó dễ là do chuyện thi khảo hạch của tiền thân quá kém cỏi. Hoạnh họe cả buổi trời, rốt cuộc là vì chuyện này!
"Ta… thôi được, nếu lão nói ta làm loạn, thì cứ cho là làm loạn đi!"
Muốn giải thích nhưng ngẫm lại, Trương Huyền vẫn chỉ biết lắc đầu.
Chuyện thư viện Thiên Đạo đương nhiên không thể tiết lộ, mà như vậy thì đích xác là không thể nào giải thích được tại sao hắn lại lật sách điên cuồng như vậy.
Dẫu sao thì sau này cũng đâu cần đến nữa, chẳng cần phải dây dưa làm gì. Tiếng tăm của hắn đã thối lắm rồi, thối thêm tẹo nữa cũng chẳng sao.
"Thừa nhận vậy là tốt! Cút ngay!" Thấy hắn đã thừa nhận, đôi mắt Mặc lão ánh lên vẻ căm ghét tột độ, xua tay đuổi đi.
"Cáo từ!"
Đang định rời đi, thì đột nhiên có một bóng người lướt đến mang theo làn hương thơm ngát, Thẩm Bích Như xuất hiện ngay trước mặt hắn: "Khoan đã!"
"Lại chuyện gì nữa đây?" Trương Huyền ngao ngán nhăn mặt: "Cô đọc sách của cô, ta đọc sách của ta, ta đâu có làm phiền gì đến cô đâu chứ!"
"Hừ!"
Mình chặn trước mặt người khác, chắc chắn đối phương sẽ nhảy cẫng lên vì vui sướng. Ấy vậy mà tên khốn này lại tỏ ra bực bội. Thẩm Bích Như chau đôi chân mày: "Không phải chuyện đó. Vừa rồi chẳng phải thầy bảo với ta là ngươi đọc sách sao? Đã đọc lâu như vậy, chắc cũng có ghi nhớ đôi phần chứ!"
"Là sao?"
Chẳng biết cô nàng này lại muốn giở trò gì nữa đây, Trương Huyền ngạc nhiên nhìn qua.
"Rất đơn giản, vừa rồi ta có thấy thầy đọc quyển 'Luyện Đan Bát Pháp', đúng lúc ta đang có vài chỗ chưa hiểu, muốn nhờ thầy chỉ rõ. Cùng là giáo viên với nhau, không lẽ thầy từ chối?" Thẩm Bích Như đáp.
Thực ra, ý định của cô rất đơn giản, gã thanh niên trước mặt chẳng phải làm màu là đọc sách ở trong đó hay sao? Đã vậy, bây giờ cô sẽ chất vấn, nếu đáp không ra, thì rõ ràng là nói dối!
"Luyện Đan Bát Pháp?" Vừa lẩm bẩm một câu, trong đầu Trương Huyền lập tức hiện ra một quyển sách, đích xác khi nãy có lật quyển này: "Có điểm nào chưa hiểu xin cứ hỏi, ta sẽ giải đáp giúp cô. Có điều, ta còn phải đi ăn cơm, không có nhiều thời gian, nên mong cô nhanh nhanh lên một chút…"
"Thầy…"
Thẩm Bích Như siết chặt nấm đấm, tức muốn xỉu.
Giọng điệu của đối phương, cứ như thầy giáo được học trò đến xin chỉ dạy, cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Một, ta là nữ thần. Hai, ta là giáo viên cao cấp của học viện, và cũng là giáo viên ngôi sao! Ta hỏi ngươi là ta đang kiểm tra ngươi, làm sao mà nghe cứ như ta đến xin ngươi ngươi chỉ dạy vậy?
"Học nghiệp có chuyên công – ngộ đạo có trước sau", đúng là trong học viện, các giáo viên tham khảo, học tập nhau là chuyện thường tình. Nhưng một gã thi khảo hạch giáo viên bị 0 điểm, có tư cách gì để cô xin chỉ dạy?
Nén cục tức đang tràn lên đến cổ xuống, Thẩm Bích Như nghiến răng nhìn qua: "Vừa rồi ta đọc trong ấy có viết, 'Dược tán bát phương, kỳ đan nan thành; 'Dược ngưng lô hỏa, kỳ đan như hoàng'. Câu này hơi kỳ lạ nên ta chưa hiểu lắm, chẳng hay thầy có thể giải đáp giúp ta không?"
Nói đến hai chứ "giải đáp", cô nghiến răng, gằn giọng, có thể nghe thấy tiếng ken két phát ra từ miệng.
Nữ thần như cô, nếu không vì muốn vạch mặt gã, thì có chết cô cũng không thèm thỉnh giáo cái thứ "ăn hại" này.
"Trí nhớ của cô có vấn đề, vậy mà còn đặt câu hỏi nữa…" Không ngờ đối phương lại hỏi câu này, Trương Huyền khẽ nhếch mép. "Câu này đúng ra là: 'Dược ngưng lô hỏa, kỳ đan nan thành; 'Dược tán bát phương, kỳ đan như hoàng'! Ý nghĩa rất đơn giản, khi luyện đan dược, một khi dược dạng bột và dạng lỏng trộn vào nhau ở trong lò và bị vón lại thành cục, thì hiệu quả của dược sẽ không thể dung hợp hoàn toàn, không thể nào luyện thành đan dược được! Trái lại, nếu như đánh cho tan hết ra, thì dược hiệu sẽ hoàn toàn dung hợp, đan dược luyện thành sẽ vàng như lòng đỏ trứng gà vậy!"
Tất cả sách trong Tàng Thư Các đều có hết trong đầu, chỉ cần nghĩ đến là lập tức có ngay phương pháp luyện đan chính xác. Chút tri thức này, làm khó ai còn được, chứ đối với hắn ta thì chỉ là trò hề!
Quan trọng là, đối phương còn hỏi sai nữa, trình độ quá kém rồi!
"Thế nào, đáp không được à? Hả… thầy nói gì?"
Vốn cứ ngỡ tên này sẽ không đáp được, nào ngờ hắn mở miệng ra là đáp được ngay, Thẩm Bích Như không kịp trở tay, giật nảy người, tròng mắt như muốn lọt ra ngoài.
Câu nói ấy, cô đã cố tình đọc sai để hắn bị nhầm lẫn. Cô nghĩ, tên khốn này vừa rồi chỉ giả vờ vu vơ trong Tàng Thư Các, chứ không hề đọc sách. Mình nói bừa một quyển, chắc chắn là hắn chưa hề đọc qua! Sau đó mình còn cố tình đọc nhầm để hắn sẽ bị lộ tẩy, muối mặt một phen!
Nào ngờ… mình đọc nhầm, không chỉ bị hắn chỉ ra, còn đưa ra giải thích chính xác nữa chứ!
Chuyện này… sao có thể chứ?
Không lẽ tên khốn này, chỉ lật qua một lượt, thì nhớ hết tất cả quyển Luyện đan bát pháp?
Không thể nào!
Ngay cả kỳ thi khảo hạch giáo viên mà hắn còn bị 0 điểm, thì kiến thức chuyên biệt như môn luyện đan này, làm sao hắn biết được?
"Xong rồi đó, còn vấn đề gì nữa không?" Đưa tay sờ cái bụng đang biểu tình, Trương Huyền thúc giục.
"Còn nữa!" Mặc dù hoang mang, nhưng thấy đối phương như thế, Thẩm Bích Như liền nói ngay: "Còn một câu nữa ta cũng chưa hiểu lắm, đó là 'Kim chước vu hỏa, bất tôi bất dung'".
Nói xong thì mỉm cười đắc ý, chắc mẩm đối phương sẽ không đáp được.
Câu hỏi vừa rồi là về luyện đan, còn đây là từ chuyên môn trong luyện khí. Câu nói này cô ấy đọc được trong một quyển sách cổ, nghiên cứu mấy tháng trời mà vẫn chưa hiểu, mãi đến khi gặp được một vị đại sư về luyện khí, thỉnh giáo người đó thì mới hiểu ra.
Vốn chỉ định làm khó đối phương đôi chút, cho hắn biết cái giá phải trả khi dám đắc tội với mình, ai ngờ hắn nhanh chóng đáp được ý nghĩa chính xác của câu nói trong quyển Luyện Đan Bát Pháp.
Ngay lập tức, lòng hiếu thắng của cô bùng phát, đưa ngay một câu hỏi khó, cho hắn cứng họng luôn.
"Cái này…"
Mặc lão đang đứng bên cạnh thấy Trương Huyền đáp được câu hỏi thứ nhất thì đã ngạc nhiên rồi, nhưng vẫn chưa lấy làm bàng hoàng cho lắm.
Luyện Đan Bát Pháp là phương pháp căn bản cho vô số người luyện đan mới nhập môn, cũng giống như Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết của người luyện võ. Cho dù không học luyện đan, thì hầu hết cũng biết ít nhiều.
Nhưng khi Thẩm Bích Như đưa ra câu hỏi thứ hai, thì ông ta liền sững người. Vì câu hỏi này, ngay cả bản thân ông ta cũng khó lòng mà đáp được.
"Kim chước vu hỏa, bất tôi bất dung?" Lúc hai người kia đang nghĩ chắc chắn hắn đáp không trôi, thì Trương Huyền lắc lắc đầu, nhìn Thẩm Bích Như như nhìn một kẻ ngu dốt, nói: "Câu này có gì mà không hiểu? Nghĩa là khi luyện khí, trước tiên phải nung đỏ tất cả các nguyên liệu trong lửa, tiến hành tôi luyện hoàn toàn*, loại bỏ hết được các tạp chất rồi, thì mới có thể hòa trộn càng tốt hơn! Làm ơn hỏi câu nào khó khó hơn đi, những kiến thức đơn giản này, sau này chăm chỉ đọc sách là hiểu hết ấy mà!"
(*tức nung đỏ kim loại rồi làm lạnh nhanh, để tăng độ cứng và độ chắc chắn cho kim loại)
"Ớ…" Thẩm Bích Như giật bắn người.
Câu hỏi này, cô đã phải đi thỉnh giáo bao người, mới có được đáp án, mà thanh niên kia lại mở miệng ra là đáp được ngay, chuyện này…
Không chỉ cô, cả Mặc lão cũng đang sửng sốt, muốn xỉu tại chỗ.
Câu hỏi mà cả ông ta cũng chẳng đáp nổi, vậy mà đối phương trả lời nhanh như chớp, lẽ nào khi nãy hắn lật sách ào ào, là đang đọc thật?
"Thầy Trương Huyền, thầy đáp như vậy là sai rồi. Ta nhớ có quyển 'Tạp Nghi Luận' giải thích khác hẳn. Sách ấy nói rằng, trong đan dược, nếu muốn thêm vào đó vật phẩm kim loại, đầu tiên phải ta luyện kim loại, bằng không sẽ không thể dung hợp được!" Mặc lão vẫn thấy chưa tin lắm, lên tiếng hỏi ngay.
"Ông nhớ nhầm rồi, trong 'Tạp Nghi Luận' không có câu này, cũng không có câu tương tự. Câu ông nói hẳn là nằm trong quyển 'Tạp Thuyết Luận' do tiền bối Liễu Trạch để lại. Trong đó đích xác là có một câu tương tự, có điều là 'Kim chước vu đan, bất tôi bất dung', chứ không phải 'Kim chước vu hỏa'!"
Trương Huyền xua tay.
Hắn không hề biết hai người kia đang cố tình kiểm tra mình, cứ ngỡ là đối phương không nhớ rõ thật, bèn nói thêm: "À, quyển sách này nằm ở góc trong cùng của kệ thứ 9, câu nói mà ông đọc được chép trên trang 49! Còn câu hỏi của cô, nếu cô không tin câu giải thích của ta, thì có thể tìm đọc quyển 'Khí Hỏa Tam Quyết' của tiền bối Đỗ Khúc. Quyển này nằm trong góc kệ sách số 15, lời giải thích được chép ở trang 24!"
"Để ta xem thử!"
Thẩm Bích Như ngạc nhiên trợn mắt, vội vàng đi vào trong Tàng Thư Các rồi nhanh chóng trở ra, trên tay đã có hai quyển sách, chính là Tạp Thuyết Luận và Khí Hỏa Tam Quyết, lật đến số trang mà đối phương nói thì giật bắn người, suýt ngất.
Lời gã nói… chính xác hoàn toàn, không sai mảy may!
Đối phương không chỉ nhớ câu nói này, mà còn nhớ đó là sách nào, nằm ở đâu, thậm chí là trang bao nhiêu nữa?
Thật hay đùa đây?