Trong đại sảnh, Đại Dược Vương ngồi ở trên ghế, không ngừng lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán.
Vừa rồi không chỉ Liêu Huân hỏi thăm, phó điện chủ thứ hai, phó điện chủ thứ ba đều phái người gọi ông ta tới để hỏi thăm một hồi. Nếu không phải đã chuẩn bị sẵn lí do lấp liếm, sợ rằng hiện tại ông ta cũng đứng không nổi nữa.
Áp lực thật sự là quá lớn!
Ông ta chỉ là một người phát ngôn mà thôi. Ở bên ngoài làm bộ uy phong thì còn được, giờ bảo ông ta nói dối mấy người trong Độc Điện, nếu là trước đây, đến nghĩ ông ta cũng chẳng dám nghĩ tới.
Nếu không phải vì đối phương đã cứu mạng của ông ta, Độc Điện lại quả thực là quá vong ân phụ nghĩa, ông ta cũng không thèm nhúng tay vào vũng nước đục này làm gì...
Nhưng bây giờ, ông ta đã không còn đường lui.
Một khi Bạch y sư bị vạch trần, ông ta chẳng những không có lợi ích gì, mà khéo hai người còn đều phải chết ở chỗ này.