"Đừng nói nhảm, nhanh lên đi!"
Thấy vẻ mặt lão ta rầu rĩ, Trương Huyền nhướng mày:
"Nếu như không muốn cứu lão gia các ngươi thì cứ việc từ chối, còn không thì làm theo lời ta nói đi!"
"Tôi..."
Vẻ mặt Lộ quản gia đầy bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tới phía sau lão gia, bàn tay vươn ra.
Ngay lúc lão cực kỳ ray rứt, chợt nghe giọng nói của Mạc Vũ vang lên:
"Chuyện này... Y Sư thường dùng Ma Hồn Tán, để cho người bệnh ngửi một hơi là có thể khiến cho người ta hôn mê, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại. Thứ này cũng sẽ không làm tổn thương tới thân thể. Không biết... có được không?"
"Ma Hồn Tán? Còn có thứ này sao? Đương nhiên được!"
Trương Huyền sửng sốt.
Mục đích của hắn chỉ là làm cho đối phương hôn mê, chứ cũng không quan tâm đối phương bị đập cho ngất hay là ngửi thuốc ngất đi.
"Được?"
Nghe hắn nói có thể, Lộ quản gia và Mạc Vũ đều cảm thấy lệ rơi đầy mặt.