"Trương Huyền tiền bối…"
Thấy hai người họ sắp bỏ đi, Vân Đào vội vàng bước đến.
"Chúng tôi phải đến Thú Đường, không làm phiền các vị tiếp tục bắt dã thú nữa, cáo từ!" Trương Huyền vẫy tay tạm biệt.
Hai bên chỉ như bèo nước gặp nhau mà thôi. Trước đó hắn không đi là do sợ bứt dây động rừng, làm hỏng chuyện của đối phương. Bây giờ con báo đã bị hắn thu phục, lý do này cũng đã không còn, chẳng cần thiết phải tiếp tục nán lại nữa.
"Tiếp tục bắt…"
Vân Đào chỉ muốn òa khóc.
Khảo hạch Thuần Thú Sư vốn có giới hạn thời gian. Vì theo dấu con báo này, anh ta đã tiêu tốn gần hết thời gian, bây giờ dẫu có đi bắt con khác, cũng phải tìm ra mới được… Chưa kể, dù tìm ra được thì cũng như vừa rồi, trận pháp không xài được, đừng nói là thuần phục, có giữ được mạng hay không cũng chưa biết.
"Tiền bối, có thể cho tôi thỉnh giáo một chuyện không?"
Dẹp nỗi uất ức trong lòng qua một bên, Vân Đào chắp quyền hỏi.
"Hử?" Trương Huyền nhìn qua.