"Đại sư huynh của Danh Sư?"
Chưa nghe giải thích thì còn đỡ, nghe xong chẳng những không hiểu, mà còn thấy hoang mang hơn, Lưu Huân có cảm giác như mình sắp lên cơn động kinh.
Địa vị của Danh Sư cao quý ngần nào, anh ta là học sinh, đương nhiên biết rất rõ.
Dẫu có là quốc vương bệ hạ của vương quốc Thiên Huyền, đứng trước mặt họ cũng không dám tỏ vẻ ngang ngược.
Một lời có thể san phẳng thành trì, một câu đủ sức xóa sổ cả một quốc gia.
Đây chính là danh Sư!
Đại sư huynh… của hạng người này ư?
Có nhầm không vậy?
Từ bao giờ mà vương quốc Thiên Huyền lại xuất hiện một nhân vật bá đạo đến thế?
Thoáng chốc, trong đầu Lưu Huân đã đưa ra nhận định, chắc chắn thầy Trương này không phải là cái tay Trương Huyền mà anh ta đã biết.
Một bên là ăn hại, một bên là đại sư huynh của Danh Sư, làm sao có thể là cùng một người được?