Tìm cả buổi trời, Trương Huyền tuyệt vọng nhận ra, trong thư viện vẫn chỉ có ngần ấy sách, hoàn toàn không xuất hiện thêm thứ gì, cũng chẳng có cái gọi là công pháp.
"Lẽ nào tốn công phí sức nãy giờ?"
Trương Huyền chán ngán vô cùng.
Nếu quả thật là vậy, thì chỉ có thể khóc ròng mà thôi.
Chưa tính những thứ khác, chỉ tính tác dụng khiến cho kiến thức trong thư viện biến thành của mình cũng đã rất lợi hại rồi. Dẫu sao, đã tích lũy được trọn vẹn thư tịch trong Tàng Thư Khố vương quốc, nếu có thể chuyển hóa toàn bộ thành tri thức của mình, dù chẳng có được lý luận quá cao thâm, nhưng cũng đã hiểu biết không ít về các nghề nghiệp.
Rốt cuộc… chẳng được gì hết, chớp mắt đã biến mất?
Có cần phải chơi đểu đến thế không?
Trương Huyền vẫn chưa tuyệt vọng, lại tìm thêm một lúc lâu, cuối cùng vẫn chẳng tìm được bí tịch công pháp gì cả, chỉ đành đành ấm ức mà rời khỏi thư viện.