Yên lặng.
Toàn bộ khán đài yên lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt, ngây ra như phỗng.
Thẩm Bích Như vừa mới bảo Vương Dĩnh thua chắc, cũng đang giống như bị ai đó táng cho một bạt tai, đôi mắt đen láy chỉ chực rớt xuống đất.
"Một cước… đá văng Đỗ Lỗi? Trò ấy… làm sao biết được đâu là ảo ảnh, đâu là chân thân?"
Tốc độ của Đỗ Lỗi nhanh như thế, dẫu có là cao thủ cùng đẳng cấp cũng chưa chắc đã phân biệt được. Trò Vương Dĩnh này thì ngược lại, tung chân đá bừa một cái… đã đá văng cậu ta, hệt như đá một cái bao rách.
"Không chỉ phân biệt được ảo ảnh, mà tốc độ cú tung chân của cô bé phải nhanh hơn Đỗ Lỗi nhiều mới được. Nếu không, đuổi theo cậu ta còn không bịp, làm sao đánh trúng cho được?"
Hàn Quỳnh tỏ ra rất nghiêm túc: "Xem ra, trò Vương Dĩnh này không những đã được chữa lành vết thương ở chân, mà còn học được thân pháp và cước pháp rất lợi hại.".
"Đúng vậy!"
Thẩm Bích Như cũng đã nhận ra.