Trên hàng ghế danh dự dành riêng cho giáo viên.
Vương Siêu đang ngồi trên ấy, lưng ưỡn thẳng, thần thái ngạo nghễ, hệt như một thanh trường thương sắp xuyên thủng bầu trời.
"Xem ra tên Trương Huyền này đã bất chấp mọi giá rồi. Người khác tỉ thí đều cho người mạnh nhất ra đánh trận đầu, nhằm giành thắng lợi, tiếp thêm tự tin cho những người đánh sau. Hắn thì không, phái tên nhóc yếu như bún này lên trước, đây chẳng phải là tự nhận thua thì là gì?"
Trưởng lão Hồng Hạo ngồi bên cạnh vuốt râu nói, vẻ mặt đầy phấn khích.
Hồng Thiên Lầu của ông ta sau khi bị Trương Huyền vạch trần lừa đảo đã ngày càng ế ẩm, sắp đóng cửa đến nơi. Trong lòng ông ta chỉ hận một nỗi không thể lột da cái tên khốn này.
Nếu không vì sợ ra tay sẽ bị học viện tra tới, sau này hết đường làm ăn, chắc chắn ông ta đã hành động từ lâu rồi.
"Một thằng oắt con nhất trọng hậu kỳ đi chọi với tam trọng… Đúng là châu chấu đá xe!"