Vốn dĩ Lưu Lăng cũng muốn nhắc Điền lão một câu, nhưng nhớ lại vừa rồi cụ ấy đã ngắt lời mình, sợ rằng nếu giờ mình có nói cũng chỉ làm cụ ấy bực thêm, nên đành giữ im lặng.
"Nếu hai vị đều đã không có ý kiến gì. Điền Cương, đi lấy bức tranh ấy ra." Nói xong, Điền lão vẫy tay.
"Dạ!"
Chẳng mấy chốc, Điền Cương đã ôm một chiếc hộp dài tới.
"Đây là bức thư họa Lưu sư đã tặng ta, có thể nói là hoàn mỹ. Mỗi lần ngắm nó, ta đều phải trầm trồ không tiếc lời. Hôm nay, các vị kể như cũng có phúc khi được cùng thưởng lãm tác phẩm đạt đến đẳng cấp này!"
Điền lão vừa mỉm cười, vừa lấy cuộn tranh ra khỏi chiếc hộp.
"Ta thật lòng hy vọng, trong đời có thể được một lần gặp vị đại sư thư họa này, tận mắt thưởng thức tài nghệ cao siêu phi phàm của ngài ấy."
Vuốt ve cuộn tranh trên tay, ánh mắt Điền lão đầy vẻ thành kính.