"Thẩm Truy, ngươi cho ta uống thứ gì?"
Cảm nhận cơn rạo rực không thể giải tỏa ở trong người, và luồng khí tức khiến mình điên loạn, Thẩm Hồng cuối cùng cũng đã nhận ra, có gì đó sai sai, lập tức giận dữ gầm lên.
"Là… xuân dược…"
Thẩm Truy đành phải khai thật.
"Xuân dược? Đậu phụ nhà ngươi…"
Thẩm Hồng loạng choạng cả người.
Mới nghe đào hố chôn cha, chôn mẹ, chưa từng thấy ai chôn ông nội như thằng này. Nó cho ông nội ruột uống xuân dược, ôi trời đất ơi, bà nội ngươi, ngươi định đùa chết ta à?
Thẩm Hồng giận điên cả người.
"Lão tổ, ngài đừng trách cháu, là Dương sư bảo cháu làm như vậy, cháu cũng hết cách rồi…"
Bệ hạ Thẩm Truy cũng sắp khóc rồi.
Vừa rồi "trút" thuốc cho lão tổ uống, suýt chút nữa hại chết lão tổ, trong lòng ông ấy cũng đã thành bóng ma. Lần này còn bị chửi bới tàn bạo, vô nhân đạo hơn…
Tôi nào có chọc ghẹo gì ai!
Tôi cũng chỉ muốn giúp ông nội sống thêm thôi mà?