Diêu Hàn khi nghe tin Triệu Nhã định bái Trương Huyền làm thầy thì nổi giận chạy đến, chứ hoàn toàn không biết khi ấy Trương Huyền đã nhận được mấy học trò rồi.
Bây giờ, vừa nói dứt mồm là đối phương không thể nhận được đứa học trò thứ hai, thì chợt nhìn thấy đám Vương Dĩnh. Diêu Hàn có cảm giác như bị vả một bạt tai trước đám đông, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
"Chào thầy ạ." Triệu Nhã cũng cảm thấy mặt nóng rát, chỉ ước sao có cái lỗ để chui xuống cho rồi.
"Ngươi không sao?" Bấy giờ, Diêu Hàn vừa mới bình tĩnh lại được, nhưng nhìn thấy Trương Huyền đang đứng cách đó không xa thì ông ta lại không khỏi ngỡ ngàng.
Hôm qua thằng khốn đó đánh mình thảm như thế, vốn cứ ngỡ hôm nay qua đây, sẽ thấy tên Trương Huyền này không bị đánh thành đầu heo thì cũng gần như tàn phế, sao… nhìn vào thấy chẳng tróc miếng da nào vậy?
Thực ra ông ta nói với Triệu Nhã mình định đến xem Trương Huyền ra làm sao, chứ thực tế là muốn xem đối phương sẽ bị đánh thảm hại đến mức nào… Nào ngờ, bản thân rõ ràng là cao thủ cảnh giới Tịch Huyệt, đi đánh lén nhưng lại bị người ta đánh sưng húp mặt mày. Còn đối tượng mình định đánh lén thì lại chẳng hề hấn gì… Nỗi thất vọng nặng nề này, làm sao ông ta chịu cho thấu.
"Ta có thể bị làm sao?" Tuy biết tỏng Diêu Hàn đang nghĩ gì, nhưng Trương Huyền vẫn tỏ vẻ tỉnh bơ, quay qua hỏi Triệu Nhã: "Người tàn tật này là…"
"Tàn tật?" Triệu Nhã ngơ ngác, có điều vẫn chưa kịp đáp thì đã bị cắt ngang.
"Ngươi mới là đồ tàn tật đó!" Diêu Hàn nén cơn tức muốn hộc máu xuống, nhướn mày phất tay áo nói vang: "Ta là đại quản gia của phủ thành chủ thành Bạch Ngọc, Diêu Hàn!"
"Ồ, đã là người tàn tật thì đừng nên đến đây, nhỡ mà chết ở chỗ ta thì khó giải thích với người ta lắm!" Trương Huyền cứ như chẳng nghe thấy Diêu Hàn nói gì: "Tiễn khách, đóng cửa!"
"Ngươi…" Diêu Hàn siết chặt nắm đấm, tức muốn nổ não.
Ông ta là ai? Đại quản gia của phủ thành chủ thành Bạch Ngọc, quyền thế ngút trời, đến học viện Hồng Thiên này thì ngay cả chủ nhiệm Phòng Đào tạo còn phải tiếp đón tử tế. Ấy vậy mà lại bị một gã thầy giáo như vậy gọi là người tàn tật, hỏi có tức không chứ?
"Ta muốn xem xem, ngươi giảng dạy cho bọn họ thế nào!" Chắp hai tay ra sau lưng, Diêu Hàn hiên ngang đứng yên.
"Ồ, đã biết mình nên ra ngoài, thì tranh thủ thời gian chút đi. Lớp chúng ta cần yên tĩnh tuyệt đối, đâu phải là nơi chó mèo gì cũng vào được!"
Trương Huyền lại hệt như không ở cùng tần số với ông ta, chẳng nghe thấy gì hết, lại xua tay một lần nữa.
"Ngươi… nói ai là chó mèo?" Cơn giận bừng lên dữ dội, vết thương không ngừng rịn máu, toàn thân Diêu Hàn run lên vì tức giận: "Có tin là ta chỉ dùng một cú đấm là có thể giết chết ngươi ngay tại chỗ không…"
"Triệu Nhã, đuổi ông ta ra ngoài thì ta mới giải quyết vấn đề của trò được…"
Chẳng buồn tiếp tục dây dưa với đối phương, Trương Huyền khoát tay một cái.
"Chú Diêu, chú đi ra trước đi! Ta sắp phải vào học rồi!" Nghe thấy lời này, mắt Triệu Nhã lóe sáng, vội vàng bước tới nói.
"Ta không đi, ta phải bắt thằng khốn này nói cho rõ, hắn đang ám chỉ ai? Diêu Hàn ta, đường đường là cao thủ cảnh giới Tịch Huyệt, đi đến đâu người người kính nể đến đó, vậy mà hắn dám gọi ta là người tàn tật, còn đuổi ta ra ngoài…"
Ầm!
Chưa nói dứt lời, Diêu Hàn đã bị Triệu Nhã đẩy ra khỏi phòng, ngay sau đó trước mặt chợt tối sầm lại, cửa đã đóng chặt. Nếu không kịp né, chắc chắn ông ta đã bị đập trúng.
"Tiểu thư…"
Diêu Hàn đứng ngoài cửa, chân mày không ngừng co giật, mặt thì nhăn như khỉ.
Nếu là bị Trương Huyền đuổi thì ông ta chắc chắn đã ra tay, nhưng là tiểu thư thì đánh chết ông ta cũng không dám đánh trả. Có điều, ông ta đã trút hết nỗi căm giận lên đầu Trương Huyền.
Thực tình không hiểu nổi, tên khốn này có bản lãnh gì mà khiến tiểu thư mê mẩn đến mức ấy?
"Chú Diêu, phiền chú cứ đợi ở ngoài ấy, chúng ta sắp vào học rồi!"
Triệu Nhã biết rõ vấn đề của bản thân mình, bệnh của cô không thể để cho bất kỳ ai biết được, đặc biệt là chú Diêu. Nếu thầy giáo đã bảo sẽ giúp mình giải quyết, đương nhiên phải đuổi chú ấy ra ngoài trước đã.
"Cũng được, tiểu thư, ta đợi ở ngoài đây. Nếu có chuyện gì, cô cứ gọi một tiếng là ta sẽ xông vào ngay!"
Nghe thấy tiểu thư nói thế, Diêu Hàn biết không thể vào được nữa, dù có tức muốn xì khói cũng phải cắn răng mà chịu.
Diêu Hàn ra rồi, trong phòng chỉ còn lại năm học sinh mới nhận, Trương Huyền lướt mắt nhìn một lượt: "Các ngươi đã cùng nhận ta làm thầy, thì sau này sẽ là sư huynh muội đồng môn, cố gắng chăm sóc nâng đỡ lẫn nhau, chớ để uy phong của ta bị hạ thấp!"
"Uy phong?"
Nghe thấy lời này, cả năm học viên đều trố mắt nhìn nhau.
Thầy à, hình như thầy đâu có chút uy phong nào đâu?
Trời đất ơi, dẫu cho tụi em muốn hạ thấp, thì cũng chẳng có để mà hạ đâu thầy…
"Cách dạy của ta khác với người ta, chú trọng dạy theo năng khiếu mỗi người. Mỗi người sẽ có phương pháp dạy và học khác nhau! Cho nên giữa các trò, chẳng có gì để phải so bì!" Trương Huyền vờ như không nhìn thấy vẻ mặt của học trò, vẫn tỏ vẻ uy nghiêm của người thầy.
"Bây giờ ta sẽ vào gian phòng nhỏ kia, ta gọi ai thì người đó vào!"
Phòng học của Trương Huyền tuy không rộng lắm, chỉ tầm 100 mét vuông trở lại, nhưng vẫn có một phòng nhỏ tách riêng dùng để hướng dẫn riêng cho học trò.
Năm học trò này, mỗi người một vẻ, nếu chỉ điểm đồng loạt thì rất rắc rối, và cũng không thể làm nổi.
"Vương Dĩnh, trò là học sinh đầu tiên của ta, vào trước đi!"
Nói xong, Trương Huyền đi vào gian phòng nhỏ trước.
"Dạ!" Vương Dĩnh vốn rất ngoan, không dám cãi lại, lập tức vào theo.
.....
Bây giờ trong lòng Vương Dĩnh đang khá hối hận.
Hôm qua do bị lạc đường nên cô mới vào hỏi thăm đường đi, kết quả lại bị thầy này gạt, mới bái hắn ta làm thầy.
Lúc ban đầu thì đâu biết ất giáp gì, bây giờ nghĩ kĩ lại thì hình như ông thầy này chẳng có chút bản lĩnh nào cả.
Thầy khác, chỉ đánh một bài chưởng pháp thì đã nhìn ra chân mình có vấn đề. Ông nội này thì chẳng thấy ra gì hết, còn ở đó phán bừa bãi lung tung, còn bảo có thể trị lành chân của mình…
Cái chân bị thương này, ngày xưa cha đã nhờ đến thầy thuốc nổi tiếng nhất còn chưa trị được, hắn ta bảo mình có thể, chẳng phải lừa đảo thì là gì?
Đặc biệt là hôm qua lão Lưu đã kể cho cô nghe không ít chuyện liên quan đến ông thầy này.
Bây giờ cô mới biết, thì ra ông thầy này lại có một lịch sử "huy hoàng" đến thế. Là người dành được điểm 0 duy nhất trong lịch sử các kỳ thi khảo hạch giáo viên của học viện Hồng Thiên, và cũng là người có thực lực kém nhất trong đội ngũ giáo viên. Sao mà mình xúi quẩy đến thế, bị hắn ta lừa, tin lời hắn ta nói!
"Hèn gì anh trai lại nói, bên ngoài lắm người xấu…"
Lúc trước khi anh cô nói như vậy, cô còn không tin. Giờ nghĩ đến ông thầy này, nghĩ đến việc mình bị hắn ta gạt, trong lòng vô cùng ấm ức.
Vương Dĩnh đang suy nghĩ làm sao mở lời để xin rút khỏi lớp của ông thầy này, cùng lắm thì bị chửi một trận là cùng. Sau đó cô sẽ nhờ anh trai giúp đổi thầy khác. Chợt Vương Dĩnh nghe thấy giọng nói quen thuộc đã vang lên trước mặt.
"Thi triển võ công lại lần nữa đi!" Trương Huyền đang ngồi giữa phòng, sắc mặt hờ hững, quay qua nói.
Lần trước lúc dụ dỗ cô học trò Vương Dĩnh này, thư viện Thiên Đạo vẫn chưa được kích hoạt, nên hắn chưa biết cô bé có khuyết điểm gì.
"Dạ vâng!" Tuy đang muốn rút khỏi lớp, nhưng cô vốn là đứa trẻ ngoan, chần chừ một lát rồi vẫn gật đầu, thi triển chưởng pháp vùn vụt. Chẳng mấy chốc bài chưởng pháp đã xong.
"Ừm." Trương Huyền gật gù.
Tuy tính cách cô nàng Vương Dĩnh này khá ngây ngô, nhưng thực sự phải công nhận, chưởng pháp rất khá.
"Thưa thầy, thực ra, trò muốn…"
Vương Dĩnh ấp úng cất lời, định nói ra ý định muốn rút khỏi lớp của mình, nhưng chưa kịp nói thì ông thầy trước mặt đã lên tiếng.
"Chân của ngươi, nếu ta không nhìn nhầm, thì khoảng hai năm trước, đã bị người ta đánh bị thương trong lúc giao đấu!" Trương Huyền nói.
"Sao… sao thầy biết?" Vương Dĩnh thoáng sửng sốt, há mồm trợn mắt nhìn Trương Huyền.
Hôm qua cô chỉ nói chân mình từng bị thương, chưa kể lại quá trình, không ngờ đối phương không những nhìn ra mình bị người khác đánh, mà còn đoán được thời gian, khiến cô không khỏi kinh ngạc.
"Trên chân của con người có ba huyệt đạo, chia nhau chịu trách nhiệm tốc độ, sức mạnh và sự linh hoạt. Lúc ngươi giao đấu với người ta, đối phương vô tình đánh trúng huyệt đạo chịu trách nhiệm về sức mạnh! Huyệt đạo này một khi bị chạm vào, sẽ lập tức đóng lại, khiến máu chảy ngược, điều này mới khiến ngươi không thể phát huy được sức mạnh như người bình thường!" Trương Huyền nói rất thản nhiên.
"Chuyện này…" Vương Dĩnh giật nảy mình, sắc mặt lập tức ửng hồng.
Vì chân của mình, cha đã từng mời đến tất cả những thầy thuốc nổi tiếng trong vương quốc, trong ấy nổi tiếng nhất là đại sư Nguyên Ngữ, ông ấy cũng đã nói những lời tương tự. Có điều, bản thân ông ấy cũng không biết huyệt đạo chịu trách nhiệm về sức mạnh nằm ở chỗ nào, nên không thể chữa khỏi được.
Nếu thực sự có thể chữa khỏi, trừ khi mời được cao thủ siêu cấp ở cảnh giới Tông Sư, đồng thời tu luyện được chân khí thượng đẳng thì mới giải quyết nổi. Bằng không, không thể nào trị được!
Vốn cứ ngỡ, ông thầy chẳng biết gì cả này bảo mình có thể trị khỏi, chỉ là hứng mồm phán ẩu. Cô không ngờ ông thầy này vừa mở miệng đã nói giống hệt đại sư Nguyên Ngữ, thì làm sao mà cô không bàng hoàng cho được?
"Thưa thầy, thế… thầy có thể chữa được cho trò không ạ?" Vương Dĩnh hỏi ngay.
"Chuyện nhỏ ấy mà." Trương Huyền dửng dưng đáp.
"Chuyện nhỏ?" Tròng mặt Vương Dĩnh co lại, hơi thở lập tức trở nên hổn hển.