Á đù!
Tất cả mọi người đều choáng váng, hệt như bị sét đánh trúng.
Ban đầu còn nghĩ có phải hắn nói nhầm hay mình nghe nhầm không. Đến khi nghe cái tên ngu này "đính chính" lại lần hai vì mới vỡ lẽ ra, thằng khốn nạn này đúng là có cái ý đó.
Nó dám chửi cả nhà Lưu sư…
Đã vậy còn nói rất dõng dạc, hùng hồn như đúng rồi. Đậu phụ thằng mập, người đào đâu ra vẻ tự tin ấy?
Đại sư Nguyên Ngữ thì đã chết đứng từ bao giờ, nước mắt chảy ròng ròng.
Tôi chỉ tiện mồm nói một câu mà thôi, tôi trêu ai, chọc ai chứ… Kiểu này thì hay ho rồi, một khi Lưu sư nổi cơn thịnh nộ, chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn. Nếu vị Dương Huyền đó đúng là Danh Sư, hai bên đều so đo lẫn nhau, vậy khó mà tránh được một cuộc chiến khốc liệt. Sau đó mình sẽ bị, mà còn sau đó cái con khỉ gì nữa…
Mọi người đều đang há mồm trợn mắt, còn thằng cha Tôn Cường ở phía đối diện lại nghĩ là mình đã phán trúng phóc, cái bản mặt càng thêm vênh vênh váo váo.