"Sao vậy, không chịu à?"
Thấy xung quanh im lặng như tờ, Trương Huyền quay qua hỏi.
"Không phải…"
Hoàng Ngữ luống cuống xua tay.
"Không phải thì tốt, bây giờ tôi sẽ vẽ luôn.."
Trương Huyền cũng chẳng buồn tốn hơi thừa lời thêm, lập tức lấy ra một tấm giấy trắng khác, hai tay chấp bút, chấm mực rồi múa lượn không ngừng. Chẳng mấy chốc, một bức tranh mới đã hiện ra trước mặt.
Lần này không còn là sân vườn, mà là một thảm cỏ xanh, một chú nai rừng đang vừa đứng cảnh giác vừa gặm cỏ, xung quanh tràn ngập hoa dại. Bức tranh vừa hoàn thành đã thu hút vô số bướm ong tìm đến. Kế đó, con nai rừng như sống dậy, nhảy ra khỏi bức tranh, rồi dần dần tan biến giữa không trung.
"Lại là một bức đạt cảnh giới thứ năm!"
"Chuyện này…"
Đại sư Nguyên Ngữ và mấy người khác chỉ biết đần mặt ra mà nhìn.