Chereads / Thư viện Thiên Đạo / Chapter 17 - Chương 17: Có người ám sát

Chapter 17 - Chương 17: Có người ám sát

Phụ huynh đặt câu hỏi thì đã sao? Ngươi chỉ là ông thầy giáo cấp thấp nhất thôi mà, không trả lời được là chuyện rất bình thường.

Chỉ vì làm ra vẻ mà chạy qua đây đòi xem công pháp tầng thứ năm, chẳng phải giả dối, hư vinh thì là gì?

"Ngày mai ta phải đi gặp viện trưởng, cái thằng nhãi xốc nổi kiểu này phải khai trừ ngay!"

Hừ lạnh trong bụng một cái, Mặc lão đã đưa ra quyết định.

Một thằng nhãi háo hư danh, lại còn không lo tu luyện đàng hoàng như vậy, để lại thế nào cũng làm hỏng không khí học tập của học viện.

Trương Huyền nào hay biết, chỉ với hai lần gặp mặt này mà hắn đã rơi vào danh sách bị khai trừ. Mà dẫu có biết đi nữa, thì chắc chắn hắn cũng chỉ có thể dở khóc dở cười.

Những lời ấy của hắn cũng chỉ là kiếm cớ thôi mà! Chứ thực ra thì hắn đã tu luyện đến trình độ ấy rồi!

Không thể nào để tu vi đã đạt, mà lại không có công pháp để tu luyện tiếp được!

Trương Huyền nhanh chóng tìm được dãy kệ cuối cùng.

Trong các giáo viên, người nổi danh nhất, thực lực cao nhất cũng chỉ đạt đến cảnh giới ngũ trọng, một khi đạt đến lục trọng - cảnh giới Tịch Huyệt, thì sẽ tự động trở thành trưởng lão của học viện.

Ở đây chỉ là Tàng Thư Các của giáo viên, không có bản ghi chép công pháp tầng thứ sáu. Vì vậy, công pháp tầng thứ năm đã là dãy cuối cùng.

"Bí tịch tầng thứ năm, rõ ràng ít hơn tầng thứ tư một khoảng lớn."

Cũng là bí tịch công pháp, tầng thứ tư thì lên đến hai ba ngàn quyển. Còn tầng thứ năm thì nhiều nhất cũng chỉ một ngàn quyển đổ lại, ít hơn hẳn một nửa.

Thực ra nghĩ lại thì cũng thấy rất bình thường, hầu như chuyện gì cũng có quá trình tăng tiến, càng lên cao thì càng thưa thớt. Mặc dù học viện truyền thừa đã không ít năm, nhưng người có thể đạt đến cảnh giới ngũ trọng, chắc chắn là ít hơn cảnh giới tứ trọng rất rất nhiều.

Công pháp, bút ký được lưu lại, đương nhiên cũng rất ít.

Trương Huyền lắc đầu, không nghĩ đến những chuyện ấy nữa. Hắn tiện tay rút xuống một quyển, bắt đầu lật mở.

Sau hơn nửa canh giờ, toàn bộ hơn một ngàn quyển bí tịch công pháp trên dãy kệ cuối cùng đã được lật hết, thư viện Thiên đạo cũng đã tự hình thành bộ sách tương ứng.

Có được thứ mình muốn rồi, Trương Huyền khẽ mỉm cười, chào Mặc lão ra về.

Thấy hắn lại lật xem bừa bãi, thậm chí chẳng thèm dừng lại lúc nào, Mặc lão khó tránh lại chửi thầm trong bụng một trận nữa.

Về đến phòng, Trương Huyền dùng lại chiêu cũ, trong đầu thầm nghĩ, tìm kiếm tất cả những câu, những đoạn chính xác trong hơn một ngàn quyển thư tịch kia.

Quả nhiên không lâu sau, thư viện đã lại hình thành ra một quyển sách, lần này trang bìa đã không còn bỏ trống, mà đã đề hẳn trên ấy bốn chữ: "Thiên Đạo Thần Công".

Trương Huyên tiếp tục tu luyện.

Cảnh giới Đỉnh Lực, thực ra là bước nối tiếp của cảnh giới Bì Cốt. Mục đích rất đơn giản, là để cho người tu luyện trui rèn chân khí thuần thục hơn. Mỗi giai đoạn trong cảnh giới Đỉnh Lực lại có sức mạnh khác nhau. Trên thực tế, chính là trình độ phối hợp giữa chân khí và cơ bắp.

Phối hợp càng tốt, thì sức mạnh được phát huy càng lớn.

Đọc miêu tả về cảnh giới Đỉnh Lực trong Thiên Đạo Thần Công, Trương Huyền tập trung tinh thần, khống chế một cách tỉ mỉ khối chân khí trong suốt trong đan điền, chầm chậm lưu chuyển trong cơ thể, để chân khí hoàn toàn dung hợp với tiết tấu của thân thể.

Thiên Đạo Thần Công, không hổ là công pháp được hình thành từ việc hòa trộn hơn một ngàn quyển bí tịch. Khi tu luyện thì tốc độ cực kỳ nhanh, mà cơ bắp và chân khí cũng hòa hợp rất mau chóng.

Mức độ phối hợp giữa sức mạnh thân thể và chân khí cũng không ngừng tăng lên.

Cảnh giới Đỉnh Lực - Sơ Kỳ!

Cảnh giới Đỉnh Lực - Trung Kỳ!

Cảnh giới Đỉnh Lực - Hậu Kỳ!

Cảnh giới Đỉnh Lực – Viên Mãn!

Rầm ầm ầm!

Hai canh giờ sau, thân thể lại chấn động một lần nữa.

Trương Huyền mở mắt ra, trong lòng vô cùng bàng hoàng: "Đây là… cảnh giới Đỉnh Lực viên mãn rồi?"

Vốn cứ ngỡ tầng thứ năm cần phải mất rất nhiều thời gian tu luyện, nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng, sử dụng phương pháp của Thiên Đạo Thần Công, chỉ tốn hai canh giờ là đã đạt tới viên mãn.

Đối với tiền thân, tu luyện còn khó hơn lên trời, nhưng đối với Trương Huyền – kẻ đang tu luyện Thiên Đạo Thần Công, thì lại dễ như uống bước.

Chỉ mất nửa đêm, từ cảnh giới Chân Khí đã tu luyện lên đến cảnh giới Đỉnh Lực viên mãn… Chuyện này quá hoang đường mà!

Hơn nữa, nếu không phải vì không biết phương pháp tu luyện của tầng thứ sáu, không biết nên khai mở huyệt đạo nào, chỉ sợ bây giờ hắn cũng đã đột phá thành công, trở thành cao thủ cảnh giới Tịch Huyệt mất rồi!

Cảnh giới Tịch Huyệt – lục trọng, khai thông huyệt đạo toàn thân, khai thông được một huyệt, chân khí sẽ hùng hậu thêm một phần, thực lực cũng tăng lên một phần.

Nghe nói, trong cơ thể con người có tổng cộng 108 huyệt đạo, nhưng cũng chỉ có thể khai thông nhiều nhất là 72 huyệt. Hơn nữa, những huyệt đạo này phải khai thông theo trình tự, thể chất mỗi người mỗi khác, thì cũng phải dùng trình tự khác nhau mới đạt được hiệu quả tối ưu. Nếu không tìm ra phương pháp, thì cả cuộc đời cùng lắm chỉ khai thông được ba mươi, bốn mươi huyệt đạo, sau đó cũng không thể tiến xa hơn được nữa.

Chuyện này cũng giống như dọn bùn dưới sông, phải dọn từ thượng du xuống hạ du, mới có thể dọn sạch sẽ triệt để. Còn như dọn từ đoạn giữa ra hai đầu, thì tuyệt đối không thể sạch được, không khéo còn làm dòng chảy ứ đọng, không thể nào tiếp tục được!

Khai thông huyệt đạo cũng theo đạo lý đó, tìm không được trình tự tốt nhất, một khi huyệt đạo nào đó mà bị bế tắc, thì suốt cả đời cũng không thể khai thông được nữa.

Cho nên, không có công pháp, Trương Huyền không dám tu luyện bừa bãi.

Hơn nữa, cũng đâu gấp gáp gì, một đêm mà đột phá liên tiếp hai cảnh giới đã là điều đáng để thiên hạ kinh hãi rồi. Còn đối với Trương Huyền, hắn cũng đã vô cùng thỏa mãn.

"Nếu không quá cần thiết, thì tốt nhất đừng để lộ thực lực của mình!"

Hắn là người xuyên không, đời trước đã xem qua không ít phim ảnh sách vở, nên biết được đạo lý "hoài bích kỳ tội*" là gì rồi.

(*Hoài bích kỳ tội: nghĩa gốc là người sở hữu ngọc quý mà không hiến dâng nên bị vu tội để đoạt ngọc, nghĩa mở rộng là người tài giỏi hoặc lập nên công trạng thì hay bị ganh ghét)

Vốn hắn là một ông thầy kém nhất học viện, nhưng chỉ một đêm đã có tu vi của cảnh giới Đỉnh Lực viên mãn. Một khi để người khác biết được, họ còn không đổ xô đến tìm sao?

Cho nên, chuyện tu vi của mình đã đạt đến cảnh giới này, tốt nhất là đừng để cho bất kì ai biết, càng bảo mật càng hay.

"Để thử xem lần này sức mạnh sẽ là bao nhiêu."

Nghĩ xong, Trương Huyền lại đến trước trụ đá đo sức mạnh lần nữa.

Người khác khi đạt đến cảnh giới Đỉnh Lực sơ kỳ sẽ sở hữu sức mạnh 1 đỉnh, còn hắn thì đến 5 đỉnh. Bây giờ thử xem, đạt tới viên mãn thì sức mạnh sẽ là bao nhiêu.

Ầm!

Trụ đá nhấp nháy, hiện lên một hàng chữ.

8 đỉnh!

"Sức mạnh 8 đỉnh? Không thua kém gì cao thủ đã mở được bốn huyệt đạo trong cảnh giới Tịch Huyệt!" Đôi mắt Trương Huyền lóe sáng.

Bình thường thì ở cảnh giới Đỉnh Lực viên mãn cũng chỉ sở hữu sức mạnh 4 đỉnh. Sau khi đạt đến cảnh giới Tịch Huyệt, cứ mỗi lần mở được một huyệt đạo, thì sức mạnh sẽ tăng lên 1 đỉnh.

Hắn mới đến cảnh giới Đỉnh Lực viên mãn mà đã có được sức mạnh 8 đỉnh, như vậy là tương đương với cao thủ khai thông được bốn huyệt đạo rồi.

"Không hổ là Thiên Đạo Thần Công, lợi hại!"

Xuýt xoa một câu, Trương Huyền lòng đầy vui mừng. Đã tu luyện liên tục trong một thời gian dài, giờ hắn định đi kiếm chút gì đó để ăn rồi đi ngủ. Chợt đôi tai hắn khẽ co giật.

"Lúc này còn ai đến đây làm gì nhỉ?" Trương Huyền khẽ chau mày.

Tu vi tiến bộ, nhĩ lực và thị lực đều được nâng cao lên một mức lớn. Hắn cảm nhận được rõ ràng có người đang nấp ở gần đây, nhìn chằm chằm vào phòng mình như hổ đói.

"Qua phạm vi quan sát của người đó, thì đúng là đang nhìn vào phòng mình, nhưng chắc là chưa phát hiện ra mình đang ở đây."

Bây giờ Trương Huyền không phải ở trong phòng mình, mà đang đứng sau trụ đá đo lực, còn cách gian phòng một đoạn. Sau khi đo sức mạnh xong, hắn liên tục đè nén hô hấp, nên đối phương vẫn chưa nhận ra.

"Để xem là ai đến kiếm chuyện với mình đây!"

Không ngờ vừa tu luyện xong đã có người đến đối phó mình, trong lòng Trương Huyền đang tràn đầy nghi hoặc.

Rà soát lại kí ức của tiền thân, dù rằng thằng cha này quá kém cỏi, nhưng chuyện nửa đêm có người mò đến ám toán hắn lại chưa bao giờ xảy ra cả!

"Bất kể là ai, cũng không thể để người ta nhận ra mình!" Đang định bước đến "đón tiếp" đối phương, Trương Huyền chợt khựng lại.

Cả học viện ai ai cũng biết mình là thằng ăn hại mới chỉ tới cảnh giới Chân Khí. Nếu bây giờ xông ra, đột ngột thi triển thực lực của cảnh giới Đỉnh Lực viên mãn, vậy chẳng phải dọa người ta sợ chết khiếp hay sao?

Hơn nữa, một khi chuyện này lan truyền ra, những người muốn tìm đến nghiên cứu mình chắc chắn sẽ không ít.

Cho nên, mặc kệ đối phương là ai, cũng không được để người ra nhận ra mình.

Nghĩ đến đây, hắn lại nhớ đến đủ loại phim ảnh đã xem ở đời trước, liền đưa tay xé một mảnh vải ở tay áo, bịt kín mặt lại.

Vù!

Chuẩn bị xong, Trương Huyền rón rén bước chân, lợi dụng trời tối, chầm chậm đi về phía đối phương.

Tuy rằng tu vi vừa mới thăng cấp, lại chưa từng học qua mấy chiêu khinh công gì đó, nhưng hắn đã luyện Thiên Đạo Thân Công nên khả năng khống chế cơ thể cực kỳ cao siêu. Ngoài ra hắn vô cùng rành rẽ hoàn cảnh xung quanh, nên cho tới tận lúc đi tới sau lưng đối phương, cách chưa đến mười mét mà người kia vẫn chẳng mảy may phát hiện.

Cách gần như vậy, hắn cũng đã thấy rõ. Đối phương đang mặc một bộ đồ đi đêm, cũng bịt mặt nên hoàn toàn không thể nhận ra đó là ai.

"Thằng oắt con, có trách thì trách ngươi gan to bằng trời, dám động tay động chân với tiểu thư của nhà ta!"

Núp sau một gốc cây to, Trương Huyền quan sát bóng người đang nấp đằng trước, bên tai loáng thoáng tiếng lầm bầm của đối phương.

"Giọng này sao quen quá vậy…" Trương Huyền chau mày.

Giọng nói này, Trương Huyền chắc chắn là đã từng nghe qua, nhưng nghe ở đâu thì nhất thời không nhớ nổi.

Vù!

Trương Huyền đang cố nhớ lại xem nó nằm trong kí ức của tiền thân hay kí ức sau khi xuyên không qua đây, thì thấy bóng người kia đã chầm chậm di chuyển đến phòng hắn, đồng thời cổ tay lắc nhẹ một cái, một đốm sáng lạnh toát xuất hiện. Trong tay người kia, không biết từ bao giờ đã cầm sẵn một con dao găm sắc bén.