Trong tiểu đình, Vương Sùng và Âu Dương Thành đang đối ẩm đầy vui vẻ.
"Ông bảo vị Trương đan sư này, đúng là đã thông qua khảo hạch biện đan sao?"
Vương Sùng đến bây giờ vẫn chưa dám tin.
Biện đan, một sự tồn tại mang tính thượng đẳng, cao cấp, rộng lớn, và gần như là phương thức khảo hạch dành riêng cho Danh Sư. Một tay thanh niên chưa đến 20 tuổi mà có thể thành công vượt qua, dẫu có nghe tận tai, nhìn tận mắt, cũng khó mà tin nổi.
"Đúng vậy, sự thông tường của Trương đan sư về đan dược còn vượt trội hơn tôi, đúng là anh hùng xuất thiếu niên mà!" Âm Dương Thành trầm trồ.
"Trên mảng đan dược thì lợi hại, nhưng hiểu biết về phương pháp lại khá nông cạn. Thương pháp đâu phải trò trẻ con, cũng không phải là thứ nhìn qua một cái là học được ngay. Nếu dễ dàng như thế, sao đủ sức khiến tôi phải trầm mê một đời."
Vẻ mặt Vương Sùng lộ ra niềm tự hào, trong mắt cũng ánh lên sự tự tin to lớn.