"Cái gì?"
Nghe thấy lời này, Tôn Cường và đám người đang có mặt trong phòng đều đơ hết người.
Đặc biệt là Đỗ Viễn, sắc mặt lập tức sa sầm lại.
Dù cha tôi có luyện chưa tốt, nhưng ngài là Danh Sư, sao lại chửi thẳng mặt ông ấy là đồ súc sinh?
Đây rõ ràng là xúc phạm nhân cách mà!
"Dương sư, dẫu cha tôi có mạo phạm ngài, ngài cũng đâu cần phải nhục mạ ông ấy như vậy chứ…"
Đỗ Viễn nghiến răng nghiến lợi chất vấn, lòng tự ái của một cậu ấm bừng lên trong lòng.
"Nhục mạ?" Trương Huyền lắc đầu, "Hỏi cha của cậu xem, có phải là ta đang nhục mạ ông ấy không?".
"Cha…"
Đỗ Viễn quay qua nhìn Đỗ Mạc Hiên, chưa thấy thì chẳng sao cả, vừa thấy thì lập tức giật bắn người. Cha của anh ta đang run bần bật, mất sạch vẻ trầm tĩnh và lạnh lùng trước đó.
"Khẩn mong Dương sư cứu giúp…"
Bụp!
Đang cảm thấy nghi ngờ, Đỗ Viễn chợt nghe thấy cha mình hô lên một câu, sau đó quỳ mọp xuống đất.
"Ơ?"
Đỗ Viễn sửng sốt.