Cảnh giới Chân Khí, tuy không cao lắm, nhưng cũng không quá thấp. Tôn Cường đã cố gắng đột phá bao nhiêu năm nay mà vẫn chưa thành công, đủ để thấy độ khó của nó như thế nào.
Vốn cứ ngỡ muốn đột phá thì cũng phải mất nửa ngày, thậm chí là nguyên một ngày. Ấy vậy mà lão gia của lão lại bảo… năm ba phút là đã giải quyết xong?
Đại ca, ngài nghĩ đây là chuyện uống trà xơi nước sao?
Tôn Cường cảm thấy thế giới quan của mình như muốn đảo lộn, đầu óc sắp phát điên đến nơi.
Dẫu chân khí có lưu thông khắp cơ thể, nhưng chút xíu thời gian ấy, làm sao mà đủ được!
"Sao thế? Không muốn đột phá?" Thấy lão ta đực mặt ra, Trương Huyền chau mày hỏi.
"Dạ không, không phải… Bẩm lão gia, bây giờ tôi cần làm gì…"
Cố nén cơn kích động trong lòng, Tôn Cường vội vàng hỏi.
"Uống đan dược vào, sau đó cố hết sức vận chuyển chân khí, mọi việc còn lại ngươi không cần phải lo." Trương Huyền căn dặn.
"Dạ!"