"Sao vậy?"
Thấy mặt ông ta biến sắc, Lăng Thiên Vũ vội vàng bước đến, cũng nhìn vào vị trí bị vỡ của sư tử đá.
Miệng vết vỡ, trước đó còn là màu xanh biếc, nhưng giờ đã có một đường vân màu đỏ như máu vắt ngang trên ấy, phản xạ lại ánh sáng, trở nên gớm ghiếc và hung tợn dị thường
Vì là vân ngang, ngọc bích Đề Nam lại không trong suốt, nếu không đập vỡ sư tử đá ra, thì nhìn từ góc độ nào cũng không thể thấy được đường vân này.
"Là huyết ngọc Đề Nam thật sao?"
Sắc mặt Lăng Thiên Vũ sa sầm xuống, lần này chẳng cần đại sư Trình Viễn giải thích, ông ta cũng đã nhận ra, thứ này chắc chắn không phải ngọc bích!
Lăng Thiên Vũ vung tay đập thẳng xuống.
Chát! Rắc!
Phần thân thể còn lại của sư tử đá vỡ thành vô số mảnh vụn, rơi xuống đầy mặt đất. Ông nhặt đại một miếng, quả nhiên cũng nhìn thấy vân ngọc màu đỏ như máu bên trên.
"Đúng là huyết ngọc Đề Nam, lão hủ này nhìn nhầm mất rồi!"