Vệ Từ im lặng, anh biết người ấy tùy hứng đến mức nào. Với cô, danh tiếng là thứ có cũng được mà không có cũng không sao.
"Ngày sau cậu sẽ phải khôi phục lại thân phận vốn có của mình, nếu chuyện đêm nay truyền ra ngoài sẽ gây hại đến danh tiếng của cậu."
Vệ Từ cố gắng kiềm chế để không run rẩy, anh khẽ cắn đầu lưỡi, dùng sự đau đớn để đè nén sợ hãi theo bản năng.
Vì sao phải sợ?
Không chỉ vì ám ảnh kiếp trước, kiếp này, điều mà anh sợ nhất là cô phát hiện ra điều gì đó và rồi cô sẽ coi anh như một con quái vật.
Khương Bồng Cơ vờ như không hiểu lời anh nói: "Ngủ cùng giường cùng với bề tôi của mình thì sao, đó là chuyện tốt mà."
Vệ Từ hít sâu, anh đã qua lại với người này rất nhiều năm, đủ để hiểu rằng càng kích động càng dễ lọt vào cạm bẫy của cô. Hành động "ngủ chung giường" hôm nay có thể là do cô nổi hứng nhất thời, nhưng cũng có thể có cạm bẫy nào đó.
Anh phải dồn 200% tinh thần để đối phó mới được.