Bốn người trong sảnh chính vụ, Phong Cẩn, Kỳ Quan Nhượng, Từ Kha và cả Khương Bồng Cơ dăm ba hôm mới đến một lần.
Ngoại trừ Phong Cẩn, đồ len của anh là do Tĩnh Nhàn đan cho, còn những người khác là dựa vào đòi hỏi mới có được.
Ừ, đúng rồi đấy, là đòi hỏi, mà đối tượng đòi hỏi cũng khá là dị...
"Đan len cũng gây nghiện ra trò nhỉ." Từ Kha cười gượng.
Nói thật là, chính Lý Uân cũng biết trò đan len này rất dễ nghiện.
Trời trở lạnh nên không phải khai hoang nữa, mỗi ngày luyện thương hai canh giờ xong là hết việc để làm, thế là ôm len ngồi đan thôi.
Nhưng bên ngoài gió lạnh, ngồi ngoài đan len có mà chết cóng.
Thế là anh mặt dạn mày dày tới sảnh chính vụ ké lò sưởi. Kỳ Quan Nhượng tự giễu rằng mình có vợ mà như không, cằn nhằn Phong Cẩn suốt ngày quàng khăn ống vợ đan cho khoe khoang với anh ta, anh chàng thật thà Lý Uân nghe vậy bèn mở miệng bảo có thể đan cho Kỳ Quan Nhượng một bộ.
Kỳ Quan Nhượng: "..."