Khi Cổ Tín dẫn người rời khỏi huyện Tượng Dương, không chỉ mang theo một lô ấm chén thủy tinh, một lô đồ trang sức, còn mang theo quà mà Khương Bồng Cơ chuẩn bị cho Liễu Xa. Món quà này cũng không có gì là xa xỉ, nhưng cốt yếu là tấm lòng, chỉ là vài bộ quần áo len chống lạnh, một bộ dụng cụ nấu lẩu đa năng, một bộ dụng cụ nướng thịt, cô còn gửi thêm bản sao công thức nước lẩu và gia vị nướng thịt...
Lúc Cổ Tín thấy mấy thứ này, vẻ mặt rất khó tả. Nếu không phải đang thời loạn lạc, hẳn tiểu chủ nhân sẽ trở thành thương nhân giàu có hơn cả bà chủ nữa. Không chỉ trở thành người giàu nhất Đông Khánh, thậm chí còn có thể giàu nhất Ngũ quốc, của cải và sản nghiệp trải khắp chín châu bốn biển.
Tiếc là tình hình hiện nay không cho phép.
Nghĩ vậy, Cổ Tín lại thấy thương cho Khương Bồng Cơ nhiều hơn.
Trước khi đi, ông đã hỏi vấn đề thắc mắc từ lâu: "Vị Phong lang quân ấy... có phải là người chốn khuê phòng của tiểu chủ nhân không?"