Khương Bồng Cơ không nén nổi xót xa, quả nhiên cha mình vẫn tốt nhất, biết thương con gái.
Cô từng than vãn với Kỳ Quan Nhượng rằng đã lâu không được ngủ, anh ta chỉ lườm cô với ánh mắt "ngài lừa nhau ít thôi".
"Con trai bất hiếu, để phụ thân phải đi từ Sùng Châu ngàn dặm xa xôi đến đây… Thời thế bây giờ bất ổn, trên đường nhiều hiểm nguy, nếu phụ thân nhớ con thì cứ sai người đưa thư là được, sao phải mạo hiểm đích thân đến tận đây? Nếu trên đường xảy ra chuyện gì, con sẽ ân hận cả đời…" Khương Bồng Cơ lo lắng nói, trên đường nhiều nguy hiểm như thế mà Liễu Xa lại dám chạy lung tung khắp nơi.
Liễu Xa bật cười: "Không tận mắt nhìn thấy con, ta không yên tâm."
Động đất đột ngột xảy ra, cho dù Liễu Xa ở tận Sùng Châu xa xôi cũng có thể cảm giác được một phần rung chấn.
Ông thật không thể tưởng tượng ra, con gái mình đang ở giữa tâm chấn như thế nào.
"Giờ đã nhìn thấy con, tối nay ta có thể ngon giấc rồi." Liễu Xa ôn hòa nói.