"Hoài Du về rồi… Trường Sinh, cha con về rồi kìa."
Ngụy Tĩnh Nhàn đứng dậy, Phong Cẩn đón lấy Trường Sinh đang rướn người về phía anh.
Bé con nhạy bén, trí nhớ cũng tốt, đã bốn năm ngày kể từ lần trước Phong Cẩn về nhà, nhưng bé con vẫn thích theo anh.
Phong Cẩn nói: "Vừa nãy đi xem căn nhà mà chủ công cho, cũng được lắm."
"Thiếp cũng nghe nha hoàn và ma ma nói qua, nghe nói ở bên đó ngay đến cả ngoài đường cũng lát gạch xanh."
Người ở thời đại này đã bao giờ nhìn thấy gạch xanh?
Lúc mới bắt đầu sửa đường, thậm chí còn có người lén cạy trộm gạch, khiến cho Khương Bồng Cơ tức đến mức suýt ngã ngửa.
Sau này bắt rồi phạt nặng vài tên trộm gạch thì mới yên.
"Nhà chúng ta cũng lát thế, trông rất sạch sẽ, quét dọn cũng đỡ mất công."
Phong Cẩn trêu Trường Sinh, bé con túm chặt ngón tay anh định nhét vào miệng.
Đáng tiếc bé con còn chưa mọc răng, cắn cả nửa ngày cũng không đau, Phong Cẩn chỉ cảm thấy ngón tay mình ngứa ngứa.