"Quân nhi, nàng tỉnh rồi à? Đến bên trẫm..."
Hoàng đế vừa nổi giận rút kiếm chém đứt đầu một quần thần, thi thể không đầu nằm sõng soài dưới đất, đầu lăn lông lốc đến trước bàn chân trắng nõn của cô gái. Đôi mắt cô khẽ nhướng, bước qua cái đầu kia, lòng bàn chân còn dính máu ấm nóng.
Theo bước chân nhẹ nhàng, vỉa hè còn lưu lại dấu chân màu máu nhỏ xinh.
"Lại có người chọc Quan Gia không vui à?"
Cô gái cũng không nghe lời của hoàng đế, thay vào đó là nụ cười quyến rũ mê hoặc, đôi môi đỏ mọng khiến người ta nhìn mà nóng cả người, thân thể mềm mại nằm trên chiếc ghế dài cách bàn không xa, tay áo buông lỏng tới khuỷu tay lộ ra bả vai trắng không tỳ vết.
Cô lắc lư mũi chân, đôi chân ngọc ngà dính vết máu càng khiến da cô nổi bật hơn.
Báu vật trời sinh!