Khương Bồng Cơ gật đầu, hít một hơi thật sâu, buồn rầu nói: "Em gái ta ở nhà được cưng chiều đã quen, khó tránh khỏi tùy hứng. Nếu Chính Tắc lấy nó về thì xin hãy rộng lượng khoan thứ. Giờ lành đã đến, ta cũng không làm kẻ ác, chỉ cần huynh hứa với ta một chuyện – cả đời này đều đối xử với nó như ban đầu, dù sang dù hèn cũng không thay lòng đổi dạ. Nếu như đồng ý, thì người làm anh trai như ta đây cũng yên tâm giao phó nó cho huynh."
Vu Mã Quân trịnh trọng chắp tay nói: "Lan Đình yên tâm, cả đời này ta quyết không phụ nàng."
"Vậy thì tốt."
Khương Bồng Cơ nghiêng người tránh ra, trong mắt hiện lên vẻ nuối tiếc, Vu Mã Quân mừng thầm trong lòng – cuối cùng cũng coi như là qua được cửa này.
Cho dù cô không hỏi khó một câu nào, cũng không làm khó Vu Mã Quân, nhưng dáng vẻ vì hạnh phúc của cả đời em gái vẫn khiến rất nhiều người cảm động. Cho dù người ta không nói thẳng ra nhưng trong lòng vẫn âm thầm cảm thán một câu: Thật đúng là hết lòng vì em.