Khương Bồng Cơ khe khẽ vỗ lưng cô gái trong lòng, mãi cho đến khi hơi thở của cô trở nên đều đều.
Thứ mà Tuệ Quân uống vừa rồi không phải là thuốc độc, mà chỉ là một loại thuốc ngủ tương đối đặc mà thôi.
"Cô gái ngốc."
Khương Bồng Cơ thở dài, vòng tay qua nách nhẹ nhàng bế bổng cô gái lên.
"Đạp Tuyết, không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép đến gần sân."
Đạp Tuyết âm thầm liếc nhìn Tuệ Quân đang yên tĩnh ngủ mà vẻ mặt đờ đẫn trong thoáng chốc rồi sau đó nhanh chóng biến mất, như thể chưa bao giờ xuất hiện.
"Nô đã hiểu."
Cô cúi người lui xuống, khẽ khàng đóng cửa phòng ngủ lại.
Khương Bồng Cơ quay vào phòng trong, lật tấm chăn mỏng ra rồi đặt Tuệ Quân đang ngủ say lên giường.
Suy nghĩ thoáng qua trong đầu, rương trang bị của hệ thống liền mở ra, bên trong có mấy tấm thẻ kỳ lạ phát sáng lấp lánh.