Vệ Từ hạ giọng cảnh cáo.
"Ta cũng không phải người không biết chừng mực? Nếu không lúc huynh tới gần ta đã gọi huynh ra rồi."
Khương Bồng Cơ không những không sợ hãi mà còn lườm anh một cái.
Vệ Từ tới vừa đúng lúc, Khương Bồng Cơ vốn muốn giúp đỡ nên mới không nói ra. Bây giờ nhìn lại, tiểu cô nương rộng lượng buông xuống được, mà phía bên đằng trai cũng không có ý gì. Bà mai như cô đúng thật là toi công.
Khương Bồng Cơ nói vậy khiến Vệ Từ cụp mắt giấu đi sự bất ổn trong đó.
"Huynh đúng là chán ngắt, nghĩ chi mà nhiều vậy." Khương Bồng Cơ chép miệng, hai tay gối sau đầu, tay áo rộng trượt xuống để lộ ra khuỷu tay trắng như tuyết và cổ tay mịn màng xinh đẹp, khiến Vệ Từ lúng túng dời mắt, không dám tiếp tục nhìn cô.
Khương Bồng Cơ đương nhiên không bỏ sót phản ứng của anh, cô cười rồi cố ý xích lại gần thấp giọng nói.
"May mà ta là người hiểu chuyện, nếu hơi ngốc một xíu không chừng còn cho huynh là đồng tính luyến ái."