"Từ ca ca, phụ thân đang ở phòng khách dùng trà đấy."
Vệ Từ rời khỏi nhà Khương Bồng Cơ bèn về nghỉ ngơi một lát rồi mới đến thăm Uyên Kính tiên sinh.
Uyên Kính tuy là danh sĩ đương thời nổi danh nhất Cửu Châu, nhưng đời sống rất giản dị. Diện tích nhà ông không lớn cũng không nhỏ, bày trí trong nhà cũng rất tùy tiện. Phong cảnh trong sân đều do một tay ông chọn lựa sắm sửa, mang theo hơi thở của tự nhiên.
Vệ Từ vừa nâng tay gõ cửa, cửa đã mở ra, từ bên trong ló ra một khuôn mặt non nớt tràn đầy phấn chấn.
Người mở cửa là đứa con gái út mà Uyên Kính tiên sinh yêu thương nhất - Chu Thanh Ninh.
Vệ Từ cười nhẹ, thu tay lại: "Thầy lại liệu sự như thần sao?"
Thanh Ninh không thèm để ý mà phá luôn hình tượng của cha mình, cô cười nói: "Không phải đâu, do Tam Ngũ đột nhiên vui sướng rồi chạy loạn lên, phụ thân cũng chịu không làm gì được nó, thế mới đoán được là Từ ca ca sắp đến. Phụ thân không lợi hại như Từ ca ca nói đâu."