Âm thanh ồn ào náo nhiệt bên ngoài khiến Hàn Úc không còn tâm trí đâu mà đọc sách, Lữ Trưng thì lại khoái chí ngồi ăn uống.
Thấy Hàn Úc cứ mặt ủ mày chau suốt, Lữ Trưng đánh tiếng kéo Hàn Úc ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung.
"Tử Hiếu đi đâu rồi ấy nhỉ? Từ sáng sớm đã không thấy mặt mũi đâu, giờ đọc sách buổi sáng cũng không thấy mò đến..."
Hàn Úc khôi phục tinh thần, hỏi lại: "Huynh cũng không thấy huynh ấy à?"
Lữ Trưng ăn hết một đĩa bánh dày rồi vui vẻ uống một chén trà nóng, cảm thấy người ấm hẳn lên.
"Có thấy đâu... Đĩa bánh này vốn là đồ ăn sáng của cậu ấy đấy. Mà cậu ấy không ăn, để nguội thì tiếc quá, nên ta hâm nóng rồi ăn luôn." Lữ Trưng vuốt ngực thuận khí, lại rót thêm cho mình một chén trà nữa, cảm giác ấm áp dễ chịu này khiến anh buồn ngủ.
Hàn Úc nhếch môi, trong đầu hiện lên hình ảnh Vệ Từ trở về thấy đồ ăn của mình bị người khác ăn hết.
Vệ Từ mà hai người nói đến giờ đang ở đâu?